“Đi theo ta rồi ta sẽ nói cho ngươi biết”, nữ tử áo trắng liếc mắt nhìn Diệp Thành, điều khiến hắn ngạc nhiên là ánh mắt cô ta nhìn hắn khá kỳ lạ, có ý lạnh, còn có cả tức giận.
Nhìn ánh mắt kỳ quái kia, Diệp Thành vô thức gãi đầu, khó hiểu lẩm bẩm: “Mình từng trêu chọc mỹ nữ xinh đẹp thế này sao?”
“Nghĩ xong chưa? Ngoan ngoãn đi theo ta hay để ta tự tay bắt ngươi?”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì nữ tử áo trắng đã khoanh tay trước ngực, nhìn hắn với vẻ hứng thú, mỉm cười rất quyến rũ.
Hế?
Diệp Thành ‘hế’ một tiếng rồi nhìn lên phía trên đầu nữ tử áo trắng, ngạc nhiên hô: “Bãi phân to thế”.
Nghe vậy, nữ tử áo trắng khẽ cau mày, nhất là khi nghe thấy chữ ‘phân’, cô ta vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảng không trên đầu cô ta đừng nói là phân, ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Đột nhiên nữ tử áo trắng phát hiện mình bị chơi xỏ, hai má đỏ bừng, cô ta dời mắt nhìn xuống dưới.
Nhưng phía dưới đã không còn bóng dáng Diệp Thành nữa, hắn đã chạy đi cả nghìn trượng, tốc độ thật sự rất nhanh, người hắn cứ như một đạo thần quang, lao vút qua bầu trời.
“Dám chơi ta”, nữ tử áo trắng tức giận thở hổn hển, lập tức cất bước, một bước đã đi được vài trăm trượng, đuổi theo Diệp Thành.
Đùng! Đoàng!
Chẳng bao lâu, giữa đất trời lại trở nên náo nhiệt lần nữa, Diệp Thành chạy trốn phía trước, những ngọn núi lớn phía sau lần lượt sụp đổ.
So với tốc độ của nữ tử áo trắng thì tốc độ chạy trốn của hắn không thể sánh được, đã mấy lần suýt bị bắt lại, nhưng may mà hắn đều tránh được, dù vậy thì hắn cũng rất chật vật.
“Mẹ nó, cô bị điên à! Lão tử đâu có động đến cô?”, Diệp Thành bỏ chạy, thi thoảng lại quay đầu chửi bới.
“Ngươi còn dám chửi ta, chờ đến khi đuổi kịp, ta sẽ xé nát miệng ngươi”, nữ tử áo trắng cắn răng nghiến lợi, thân hình như bạch quang lao vút tới, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.
“Chửi cô đấy, lão tử chửi cô đấy, đồ điên”.