“Sư đệ, đệ có bằng lòng quay lại không?”, nhìn dáng vẻ thê thảm của Chung Mộ, giọng điệu Chung Giang vẫn còn chút hy vọng.
Không chỉ ông mà Chung Ly và Hồng Trần Tuyết cũng nhìn ông ta với vẻ mong chờ, hy vọng sư huynh đệ đồng môn có thể gạt bỏ mọi ân oán xưa kia, quay trở về Viêm Hoàng vào giờ khắc cuối cùng.
Hiện trường rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, phía Diệp Thành đều không tiến lên, chỉ lặng lẽ quan sát, đồng môn năm xưa bây giờ nên có một kết thúc, mặc dù đều là người của Viêm Hoàng nhưng họ lại không tiện can thiệp.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Chung Mộ lảo đảo, trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn xuất hiện những giọt nước mắt.
Có lẽ cho đến giờ ông ta mới thật sự hiểu rằng tình cảm đồng môn mấy trăm năm trước đáng quý đến nhường nào.
Nhưng tạo tội thì cần có người gánh tội, người này đã được định sẵn, hoặc có lẽ người đó là chính Chung Mộ, bởi vì tay ông ta đã dính máu của người Viêm Hoàng, cho dù ông ta đồng ý quay lại cũng không có mặt mũi nhìn các vị tiền bối của Viêm Hoàng.
“Thắng làm vua thua làm giặc, có gì to tát đâu”, Chung Mộ nở nụ cười khó hiểu, sau đó vung kiếm đâm vào ngực mình, cuối cùng ông ta vẫn chọn cách xuống Cửu Tuyền để tạ lỗi với sư tôn.
Đúng lúc này có cơn gió nhẹ thổi tới, thân thể loạng choạng của ông ta ngã xuống.
Giờ phút này mọi người đều đã quay đầu lại.
Không biết đến lúc nào, Chung Giang mới là người đầu tiên cất bước chân nặng nề lên, sau đó Hồng Trần Tuyết và Chung Ly cũng lần lượt theo sau, ai cũng mang vẻ mặt trang nghiêm mà đau buồn, bước tới bên Chung Mộ.
“Đệ còn một nguyện vọng cuối cùng”, Chung Giang nhìn Chung Mộ đang bên bờ sinh tử, lặng lẽ cúi người xuống, bóng lưng nhìn hơi lọm khọm.
“Đưa đệ… về nhà với”, Chung Mộ nở nụ cười mệt mỏi, đôi mắt mê man khi nói lời này đã dần mất đi ánh sáng cuối cùng.
Cảnh giới Chuẩn Thiên, Thánh chủ của Huyền Hoàng, đồ nhi thứ sáu của Hồng Trần, kim tôn của Viêm Hoàng, giờ phút này đã hoàn toàn vĩnh biệt thế giới, cho đến khi chết vẫn mang theo sự hối hận và để lại những tiếc nuối.
Tại đây, người của Viêm Hoàng đã nhanh chóng thu dọn chiến trường.
Một trận chiến đẫm máu, quân ta toàn thắng, đại quân Thị Huyết Điện tới xâm chiếm đều bị quét sạch, đại quân của Huyền Hoàng, ngoài Thánh chủ Chung Mộ và một vài người nữa thì những người khác đều đầu hàng, quay trở về Viêm Hoàng lần nữa.