“Muội… Muội làm sao biết được? Đây là lần đầu tiên muội được thấy khuôn mặt thật của hắn”.
Bà vừa dứt lời, Chung Giang không khỏi nhìn Diệp Thành: “Ngươi không cho sư muội thấy khuôn mặt thật của mình à?”
Diệp Thành ho khan rồi lắc đầu: “Ta tưởng tiền bối nói cho bà ấy rồi”.
Khoé miệng Chung Giang giật giật: “Ta cứ tưởng ngươi cho muội ấy thấy từ lâu rồi”.
Cuộc nói chuyện vô bổ giữa hai người khiến Hồng Trần Tuyết ở bên cạnh không kìm được day đầu mày, đến giờ bà vẫn không hay biết gì.
Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành, bà mới thật sự hiểu tại sao ngày đó hắn không muốn cởi bỏ mặt nạ, cũng đã hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn ngày đó.
“Đúng là giống hệt sư tôn, cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, thiên phú cũng nghịch thiên như vậy…”
Hồng Trần Tuyết tự lẩm bẩm một mình, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Diệp Thành: “Những điều này đều là trùng hợp sao?”
Đột nhiên đôi mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết lại trở nên đắm say, khuôn mặt đã khắc sâu trong lòng bà giờ lại hiện ngay trước mắt, khiến bà không kìm được nhìn thêm vài lần, tưởng rằng Hồng Trần vẫn còn sống.
Khụ!
Lại bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm, Diệp Thành ho khan lần nữa, sau đó chuyển chủ đề: “Chúng ta nói về Sát Thủ Thần Triều đi!”
Nói đến Sát Thủ Thần Triều, lông mày Chung Giang đột nhiên chau lại: “Chuyện tối nay không phải là ngẫu nhiên, có lẽ Sát Thủ Thần Triều đã nhắm vào Thánh chủ Viêm Hoàng từ lâu rồi, bày ra đội hình lớn như vậy, đây không phải khiêu chiến mà là tuyên chiến”.
“Ta đã bắt đầu thực sự hiểu được độ đáng sợ của Sát Thủ Thần Triều rồi”, vẻ mặt Diệp Thành rất khó coi.
“Dù là ta cũng không thể đánh bại ngươi chỉ bằng một đòn, nhưng người ra tay cuối cùng kia ở khoảng cách xa như thế cũng có thể khiến ngươi bị thương nặng chỉ với một đòn. Tu vi của người đó có thể sánh ngang với sư tôn”, Hồng Trần Tuyết cũng trầm ngâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!