“Danh hiệu đan thánh không phải gọi chơi mà”, thấy Diệp Thành luyện linh đan năm vân thong thả như vậy, Từ Phúc cũng không khỏi trầm trồ.
Ông ta còn nhớ lần đầu tiên dạy Diệp Thành luyện đan, mới chỉ là linh đan năm vân nhưng Diệp Thành cũng phải mất ba ngày mới luyện được, vả lại sau khi luyện xong thì cả người bơ phờ không còn sức lực.
Hiện giờ tên tiểu tử mà ông ta thu nhận lại biểu diễn thuật luyện đan cho ông ta xem khiến ông ta không khỏi cảm khái. Nếu luận về phương diện luyện đan thì ông ta chính là sư phụ của Diệp Thành nhưng nếu luận về thành tự thì Diệp Thành đã vượt xa ông ta.
Vù! Vù!
Khi Từ Phúc còn đang chăm chú quan sát thì lư luyện đan phía trước Diệp Thành đột nhiên rung lên. Đan còn chưa ra khỏi lò nhưng mùi hương của dược liệu đã thơm nồng, Diệp Thành vừa điều khiển ngọn lửa vừa không quên giải thích cho Từ Phúc những bước điều tiết quan trọng trong quá trình luyện đan.
“Trưởng lão, Không Minh Nguyên Đan cũng giống như đan dược ở cấp thấp khác, mặc dù quá trình có hơi phức tạp nhưng không quá khó”.
“Luyện chế đan dược này quan trọng nhất chính là điều tiết lửa”.
“Sự dung hoà của Ngọc Lan Linh Chi Thảo và Tam Dương Linh Thuỷ Hoa là quan trọng nhất sau đó là các yếu tố khác hỗ trợ, nhất định không được làm sai thứ tự”.
“Còn hoả long thảo và ngọc thải linh quả, sự dung hoà và lượng dùng của hai loại nguyên liệu này cần nắm vững, không được lệch dù chỉ một tí, nếu chênh lệnh sẽ dẫn đến thất bại”.
“Còn linh lộ hoa và huyết linh căn…”
Diệp Thành nói liên tiếp, hắn nói cặn kẽ từng khâu dễ mắc phải sai lầm.
Từ Phúc chăm chú lắng nghe không dám sơ xuất. Mỗi câu nói của Diệp Thành ông ta đều ghi nhớ.
Sau một canh giờ, viên Không Minh Nguyên Đan này mới thực sự được luyện thành.
Vốn dĩ theo như thông thường thì Diệp Thành chỉ cần canh giờ là có thể luyện ra một viên nhưng vì luyện cho Từ Phúc xem và giảng giải cho ông ta nên mới giảm tốc độ.
Phù!
Diệp Thành thở phào một hơi, hắn đưa viên Không Minh Nguyên Đan cho Từ Phúc: “Trưởng lão, người nhìn rõ chưa?”
Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu rồi khẽ gật đầu, ông ta nhìn rất rõ ràng nhưng viên Không Minh Nguyên Đan này không phải là đan dược bình thường, quá trình luyện chế phức tạp, điều tiết ngọn lửa cần tỉ mỉ chi tiết, điều này đã vượt qua khỏi sự dự liệu của ông ta. Muốn luyện ra được viên đan dược này không biết phải trải qua bao nhiêu thất bại.
Phía này, Diệp Thành đã phất tay áo lấy ra cả trăm nguyên liệu dùng để luyện chế Không Minh Nguyên Đan: “Trưởng lão, những nguyên liệu này không dễ tìm nên người dùng tiết kiệm nhé”.
“Đương nhiên rồi”, Từ Phúc phất cây phất trần thu mọi nguyên liệu vào vạt áo: “Một trăm phần nguyên liệu luyện đan mà không luyện ra được một viên thì lão tử đây ăn phân”.
Nghe vậy, Diệp Thành giật giật khoé miệng.
Không biết vì sao mà vào giây phút này, trong đầu hắn lại manh nha một ý định để Từ Phúc đi ăn phân chứ.
Vù!
Ở bên khác, Từ Phúc đã di chuyển, ông ta hít vào một hơi thật sâu đẩy địa hoả của mình vào trong lư luyện đan.
Không lâu sau đó, ông ta cho từng cây linh thảo vào trong lư.
Có điều rất nhanh, những thảo dược được cho vào đều bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
Tiếp đó có lẽ vì điều tiết lửa không đúng mức độ hoặc vì làm loạn quá trình nên Từ Phúc hết lần này đến lần khác thất bại khiến ông ta không khỏi bực bội.
Ở cách đó không xa, Diệp Thành ngả người lên ghế, trong tay còn cầm vò rượu, hắn nhàn nhã nhìn qua bên này.
Cảnh tượng này khiến Tề Nguyệt có mặt ở đây cũng phải cảm khái.
Vì cảnh này quá quen thuộc, trước kia người luyện đan là Diệp Thành, người ở bên quan sát là Từ Phúc, còn bây giờ lại ngược lại, hai bên đổi thân phận cho nhau.
Không biết từ bao giờ Sở Linh đi tới, cô ta nhìn Từ Phúc rồi lại tròn mắt nhìn Diệp Thành.
“Đã không?”, Diệp Thành toét miệng nhìn Sở Linh.
“Cút”, Diệp Thành tức tối ngực phập phòng, khuôn mặt đỏ lựng.
“Ai bảo đêm qua nàng đánh ta chứ”, Diệp Thành vẫn bày ra bộ mặt lợn chết không sợ nước sôi, nếu không phải Từ Phúc đang ở đây thì có lẽ hắn đã làm gì Sở Linh tiếp rồi.
A…!
Sở Linh tức tối dậm chân liên tục, quay người rời đi.
Bịch!