“Bái…bái kiến chưởng giáo”, thấy Diệp Thành, Tô Tâm Nguyệt vội hành lễ, vẻ mặt căng thẳng, cô ta nghiến răng sắc mặt có phần tái nhợt.
Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ tĩnh lặng quan sát Tô Tâm Nguyệt.
Sát niệm quá lớn, ngươi cuối cùng khó thành chính quả!
Không biết vì sao mỗi lần thấy Tô Tâm Nguyệt Diệp trong đầu Diệp Thành lại vang vọng câu nói này.
Về vị sư tỷ này hắn không hẳn là hận nhưng lại không muốn gặp cô ta. Cô ta vẫn ở ngoại môn, bọn họ cũng nhiều lần va chạm và việc khiến hắn nhớ nhất đến bây giờ chính là lần cô ta chạy tới Ngọc Nữ Phong chia buồn với hắn, vẻ mặt phấn khích đó khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Khi Hằng Nhạc Tông thanh trừ phía Triệu Chí Kính, hắn cũng từng có suy nghĩ sẽ giết Tô Tâm Nguyệt nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời. Mặc dù Tô Tâm Nguyệt thân thiết với Tề Dương, Tề Hạo nhưng chí ít thì cô ta không phạm phải lỗi lầm gì lớn, tay cô ta cũng không nhuốm máu của đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc, cũng chính vì lý do này nên Tô Tâm Nguyệt mới trải qua được kiếp nạn đó.
Đương nhiên hiện giờ hắn đã đứng ở tầm cao nên không buồn tính toán với cô ta.
Phía này, bị Diệp Thành nhìn chăm chú như vậy, bàn tay của Tô Tâm Nguyệt vân vê vạt áo, vẻ mặt tái nhợt.
Mặc dù cô ta đứng đó nhưng lại chỉ có cảm giác muốn quỳ xuống, thành tựu hiện giờ của Diệp Thành khiến cô ta đến tư cách ngẩng đầu nhìn cũng không có, nếu như người thanh niên trước mặt có giết cô ta thì cũng chỉ cần trong tích tắc.
Đột nhiên, vẻ mặt cô ta hiện lên nét tự giễu.
Trước đó không lâu cô ta cao ngạo thế nào, một tên đệ tử thực tập trong mắt cô ta chẳng là gì thế nhưng tên đệ tử đó lại chính là kẻ mà cô ta luôn coi thường, là kẻ mà cô ta gán cho cái danh sát niệm ma đạo và cũng chính hắn hết lần này tới lần khác đưa cô ta đi tới những bất ngờ mới, khiến cô ta có cảm giác nực cười.
Lúc này cô ta hiểu rồi, hiểu ra mình sai tới mức nào rồi.
Trước đây cô ta nhiều lần nghĩ rằng nếu như lúc đó không cao ngạo như vậy, nếu như lúc đó không đổi trắng thay đen và nếu như lúc đó cô ta biết sai thì bây giờ cũng không đến mức thảm như vậy.
Thế nhưng trên đời này lại không bán thứ thuốc gọi là hối hận. Mọi hành động không sáng suốt trước kia của cô ta được định sẵn trái đắng mà cô ta phải chịu trong hiện tại.
Cuối cùng Diệp Thành cũng không nói gì, hắn cứ thế nhấc chân đi về phía Ngọc Nữ Phong.
“Vì sao ngươi không giết ta?”, phía sau, Tô Tâm Nguyệt định quay người nhưng không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí mà hỏi câu này. Bao nhiêu đệ tử, bao nhiêu trưởng lão đều bị Diệp Thành giết nhưng chỉ mình cô ta lại không bị giết, có điều dù là vậy thì cô ta cũng cảm thấy rất sợ hãi.
“Cần thiết sao?”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, hắn không tỏ ra mừng hay vui, không phẫn nộ cũng không oán hận, bước đi chậm rãi không vì câu hỏi của Tô Tâm Nguyệt mà dừng lại.
Phía sau, trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Tâm Nguyệt đột nhiên tuôn trào nước mắt, cơ thể yêu kiều bất giác run lên.
Đúng vậy, có cần thiết không?
Hiện giờ hắn là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, đâu có tâm trạng mà đi tính toán với cô ta, hoặc có thể nói hắn căn bản không buồn quan tâm tới một đệ tử có cũng như không như cô ta.
Đây chính là báo ứng!
Tô Tâm Nguyệt cười tự giễu, cảm giác bị người ta coi thường khiến cô ta cảm thấy tủi nhục, cảm giác tủi nhục trước nay chưa từng có khiến cô ta thấy mình ti tiện đến mức nào, đây chính là báo ứng.
Phía này, Diệp Thành đã trèo lên Ngọc Nữ Phong.
Ập vào mắt hắn là một đám bảo bối sống đang ngồi đó, Tạ Vân, Hùng Nhị, Tư Đồ Ngọc và Hoắc Đằng.
Lúc này bọn họ đang ngồi quanh Tịch Nhan, ồ nói chính xác hơn là ngồi quanh Tiểu Linh Oa trên vai Tịch Nhan, tên tiểu tử đó hình như chẳng hề lớn thêm chút nào, vẫn chỉ to bằng nắm tay người trưởng thành, trên người chỉ mặc một cái quần con nhỏ xíu, trông trắng trẻo, sao nhìn lại thấy dễ thương đến thế.
“Đều là người của Linh Tộc, sao trông ngươi kì lạ thế nhỉ?”, Diệp Thành đi tới, Hùng Nhị dùng ngón tay béo múp nhấn nhấn vào bụng Tiểu Linh Oa, cảm giác mềm mại thật thích.
“Tên béo chết dẫm nhà ngươi, cút đi cho ta, lão tử không muốn quan tâm đến ngươi”, Tiểu Linh Oa nắm chặt tay, đằng đằng sát khí, đến cả bộ dạng tức tối trông cũng rất đáng yêu.
“Ôi chao, cũng không vừa nhỉ?”, Tạ Vân không nhịn được giơ tay ra cầm một cái chân Tiểu Linh Oa rồi nhấc hắn lên khiến tên này lảo đảo chóng mặt.
“Thằng cha nhà ngươi nữa, thả ta ra nếu không ta giết ngươi”.
“Còn dám doạ chúng ta à?”, Tư Đồ Nam lập tức lấy ra một cái tăm trúc, “xiên tên này lên, mùi vị chắc là thơm lắm”.
Ngay sau đó, tiếng hét của Tiểu Linh Oa vang vọng khiến người ta giật mình.
“Ta nói, có phải các ngươi nhàn rỗi quá không có việc gì làm phải không?”, Diệp Thành đi tới liếc nhìn đám Hùng Nhị.
“Chẳng phải đang đợi ngươi đến sao? Nghe nói ngươi phế chín lão tổ của Thanh Vân Tông rồi, có bí thuật gì không, cho chúng ta vài bộ đi”, Tạ Vân lập tức thả Tiểu Linh Oa xuống, hắn nhìn Diệp Thành với vẻ mặt gian giảo, đôi mắt một bên màu tím một bên màu xanh trông thật giảo hoạt.
“Ta thích bộ dạng đó của ngươi”, Diệp Thành nói rồi lấy ra vìa trăm huyền thuật bí pháp, “này, tự chọn đi”.
“Chúng ta không khách khí đâu nhé”, không cần Diệp Thành phải nói, mấy tên kia lập tức lao lên sau đó tự chọn cho mình vài bộ ưng ý, trước khi đi còn không quên lấy thêm vài bộ nữa.
“Này, đều là của hai người, cứ chọn đi”, Diệp Thành chia vài túi đưa cho Hổ Oa và Tịch Nhan.
“Đa tạ ca ca”, Hổ Oa mỉm cười đôn hậu, mặc dù huyết mạch thay đổi nhưng cậu bé vẫn rất hiền lành chất phác, cậu ta tỏ ra rất thích thú với những mật thuật mà Diệp Thành đưa cho. Hổ Oa vốn dĩ yêu thích huyền thuật về côn còn những huyền thuật mà Diệp Thành đưa cho về cơ bản đều về côn”.
Phía này, Tịch Nhan cũng tươi cười giống như một cô nhóc ngây thơ: “Đa tạ sư phụ”.
“Không có của ta sao?”, ở bên, Tiểu Linh Oa chớp mắt nhìn Tịch Nhan rồi lại nhìn sang Hổ Oa cuối cùng thì nó tròn mắt nhìn Diệp Thành.
“Ngươi muốn gì?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Tiểu Linh Oa.
“Ta chỉ muốn ngươi cho ta ít máu thôi”.
“Nào, lại đây ca cho ngươi lên trơi chơi”, Diệp Thành không hề do dự lôi tlh lên sau đó coi tên này như quả bóng rồi dùng chân đá ra khỏi cửa, điều đáng nói đó là nó vẽ ra một vòng cung trên bầu trời trông hết sức bắt mắt.
Sau khi tiễn Tiểu Linh Oa đi, Diệp Thành mới nhìn Tịch Nhan đang vùi đầu đọc huyền thuật: “Tịch Nhan, ta hỏi con một chuyện, cùng là người của Linh Tộc vì sao tên kia lại nhỏ như vậy?”
“Sư phụ, Linh tộc cũng phân ra vài huyết mạch”, Tịch Nhan ngẩng đầu gãi gãi đầu: “Trong kí ức mà con kế thừa không có nhiều kí ức liên quan đến bọn họ, nhưng nghe nói bọn họ lớn rất chậm, có điều một khi đã trưởng thành thì rất lợi hại”.
“Nghe hay đấy”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.
“Có điều trông mũm mĩm thật đáng yêu”, Tịch Nhan híp mắt cười.