Sau khi Hồng Trần Tuyết và Phong Tế đi, phía Thiên Tông Lão Tổ cũng lục tục ra khỏi đại điện Hằng Nhạc Tông.
Trận chiến đêm qua tuy họ toàn thắng nhưng cũng không phải không có ai bị thương, đội hình bốn đấu một nhưng Thiên Tông Lão Tổ cũng đã bị thương, thảm nhất là Bạch Dịch, hắn ta còn suýt nữa bị chém chết.
Họ cần hồi phục chấn thương trong thời gian ngắn nhất để có thể tiếp tục các hành động lớn sau này.
Trong điện chỉ còn lại Man Sơn, Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam, không phải họ không định đi mà là bị Diệp Thành giữ lại.
Mặc dù bốn người họ nhìn có vẻ không đáng tin nhưng thân phận lại không tầm thường.
Ví dụ như Thái Ất Chân Nhân, ông ta là người của Hoàng tộc Đại Sở, khi cứu viện Nhân Hoàng ở Bắc Sở chẳng phải Hoàng tộc Đại Sở đã giúp đỡ đó sao? Nếu không nhờ họ, có lẽ lịch sử sẽ phải viết lại.
Ví dụ như Ngô Tam Pháo, hắn ta là đại ca của đảo Hắc Long ở Bắc Sở.
Chẳng hạn như Ngưu Thập Tam, ông ta là nhân vật nổi tiếng lợi hại ở Bàn Long Hải Vực của Bắc Sở.
Còn Man Sơn là người khổng lồ ở Tây Thục của Bắc Sở, nắm trong tay lực lượng rất mạnh, theo tình báo thì tổ tiên của ông ta từng đi theo Thái Vương năm xưa, đến giờ cũng vẫn bảo vệ cho hậu duệ của Thái Vương.
“Mọi người biết vì sao ta giữ mọi người lại không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn bốn người.
“Đều là người thông minh, không cần vòng vo”, Thái Ất Chân Nhân ngoáy tai.
“Nếu vậy thì ta nói thẳng luôn nhé”, Diệp Thành mỉm cười: “Mục tiêu của chúng ta không chỉ là Chính Dương Tông và Nam Sở, sau này chắc chắn sẽ tiến quân vào Bắc Sở, không biết bốn nhà có ý liên hợp với ta không?”
“Đương nhiên rồi”, Ngô Tam Pháo lập tức vỗ ngực: “Ta là đại ca của đảo Hắc Long, lời ta nói rất hữu dụng”.
“Bàn Long Hải Vực chúng ta cũng rất thức thời”, Ngưu Thập Tam vuốt râu: “Lão Ngưu ta nhìn người rất chuẩn, ta tin tưởng thực lực và khả năng thống lĩnh của ngươi”.
“Đi theo ta rất có triển vọng đấy”, thấy hai nhà dứt khoát như vậy, Diệp Thành cũng cười tươi, sau đó nhìn Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân: “Ý hai vị thế nào?”
“Chuyện này ta phải hỏi Thánh chủ nhà chúng ta đã”, Man Sơn lắc đầu.
“Ta cũng vậy, chuyện này ta không quyết định được”, Thái Ất Chân Nhân nhún vai: “Hoàng tộc Đại Sở hiện nay do Hoàng Yên công chúa chỉ huy, ta chỉ là một tên lâu la thôi, nhưng ta tin cũng không có vấn đề gì lớn”.
“Vậy ta chờ hồi âm của hai vị”, Diệp Thành cười khẽ.
“Nhưng nói đến Đại Sở Hoàng Yên, cô ấy có thù với Nam Minh Ngọc Thu của thành cổ Thiên Long à?”, Ngưu Thập Tam hỏi Thái Ất Chân Nhân.
“Ta nghĩ là không đâu!”, Thái Ất Chân Nhân gãi đâu: “Hoàng Yên công chúa là thân nữ đích truyền của Sở Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu là thân nữ đích truyền của Huyền Hoàng, Sở Hoàng và Huyền Hoàng đều từng thống trị Đại Sở, chắc không có ân oán bất hoà gì đâu”.
“Cũng chưa biết được!”, Ngưu Thập Tam vuốt râu: “Mấy ngày trước hai người họ còn đánh nhau ở vùng ven Bàn Long Hải Vực của chúng ta kìa”.
“Thật á?”, Thái Ất Chân Nhân giật mình: “Sao ta chưa nghe ngươi kể bao giờ?”
“Ngươi cũng đâu có hỏi! Ta…”
“Nam Minh Ngọc Thu đến Bàn Long Hải Vực?”, Ngưu Thập Tam còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành ngắt lời. Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tin về Nam Minh Ngọc Thu, không ngờ lại nghe thấy tin cô ta đánh nhau với Đại Sở Hoàng Yên.
“Ta đã thấy Nam Minh Ngọc Thu mà, không nhận nhầm đâu”, Ngưu Thập Tam nói một cách chắc chắn.
“Vậy Nam Minh Ngọc Thu đó có khác với người trong ký ức của ông không?”, Diệp Thành thử hỏi dò: “Ví dụ như tính cách, sức chiến đấu, hoặc là hình dáng”.
“Không có gì khác cả”, Ngô Tam Pháo nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng thanh kiếm trong tay cô ấy thực sự cực kỳ khủng khiếp!”
“Kiếm?”, mắt Diệp Thành loé lên: “Kiếm Uyên Hồng?”
Nếu nói đến thanh kiếm đáng sợ của Nam Minh Ngọc Thu, hắn chỉ nghĩ tới kiếm Uyên Hồng mà họ mang ra từ Thập Vạn Đại Sơn, đó là sát kiếm năm xưa Huyền Hoàng tự tay tế luyện, là pháp khí mạnh mẽ thực thụ, uy lực sao có thể đơn giản được!