Vì sao? Tại vì sao?
Phía trước sơn môn của Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng thét gào của Thông Huyền. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, tiếng gào thét vô cùng chói tai.
“Vì người không xứng làm lão tổ của Hằng Nhạc, Doãn Chí Bình cũng không xứng làm chưởng giáo của Hằng Nhạc, hai người cũng không phải là ông trời ở Hằng Nhạc này”, Hằng Thiên Thượng Nhân không nói gì, người nói chính là Dương Đỉnh Thiên, đối với sư tôn của mình, vẻ mặt ông ta hết sức lãnh đạm, không hẳn là phẫn nộ nhưng cũng không thể hiện sự tôn kính.
“Dương Đỉnh Thiên, ngươi dám…ngươi dám…”, Thông Huyền Chân Nhân mặt mày tôi độc.
Ông ta là ai, là lão tổ của Hằng Nhạc, là ông trời ở Hằng Nhạc, sao ông ta có thể chấp nhận chuyện này, đó là hành động mạo phạm tới uy nghiêm của ông ta.
Phía này, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào để một bộ cổ quyển khổng lồ lơ lửng giữa hư không, bên trên còn viết đầy chữ, từng hàng từng hàng rất rõ ràng.
“Người nhìn xem người mà mình chọn đã làm những việc gì?”, giọng nói của Dương Đỉnh Thiên dứt khoát, “theo như quy định ở Hằng Nhạc thì hắn có chết một nghìn lần cũng không đủ, nực cười là người, vì bao che cho hắn mà hại biết bao người ở Hằng Nhạc chết thảm, người có xứng làm lão tổ ở Hằng Nhạc không?”
“Hắn là kí chủ của Hằng Nhạc”, Thông Huyền Chân Nhân gằn lên phẫn nộ, “tương lai của Hằng Nhạc cần sự bảo vệ của hắn”.
“Thông Huyền, khi nói những lời này ông không hề cảm thấy có chút áy náy nào sao?”, Tiêu Phong hắng giọng lạnh lùng, “Người ta thấy không phải là chưởng giáo của một tông mà là một tên ác ma vô thiên vô pháp, ngạo mạn hung tàn, giết người như cỏ rác.
“Kí chủ của Hằng Nhạc thì đã sao?”, Sở Linh lại lần nữa tiến lên phía trước, vẻ mặt lạnh lùng: “Hắn đã phạm phải tội ác tày trời, có biết bao nhiêu người chết thảm trong tay hắn, bao che cho hắn có thể an ủi những sinh linh trên trời cao sao?”
“Khi sư diệt tổ, khi sư diệt tổ, ta giết ngươi! Giết hắn cho ta!”, bị phía Dương Đỉnh Thiên chỉ trích, Thông Huyền Chân Nhân gằn lên phẫn nộ, tiếng gằn rung chuyển cả đất trời.
Có điều lời của ông ta mặc dù vang vọng khắp đất trời nhưng tất cả mọi người có mặt, tất cả người của Hằng Nhạc Tông lại không một ai đứng ra, đến cả Hằng Nhạc Chân Nhân bên cạnh ông ta cũng làm ngơ.
“Các ngươi…các ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân tức đến mức run người.
“Dám hỏi sư huynh vì sao lại giết bọn họ?”, lời nói của Hằng Nhạc Chân Nhân cũng lãnh đạm hơn hẳn, ông ta nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân.
“Bọn chúng là phản nghịch, bọn chúng khi sư diệt tổ”.
“Phản nghịch? Khi sư diệt tổ?”, Hằng Nhạc Chân Nhân bật cười lạnh lùng, không biết vì sao trên mặt ông ta lại hiện rõ vẻ châm biếm: “Doãn Chí Bình phạm phải tội ác tày trời huynh có thể làm ngơ, Dương Đỉnh Thiên nói huynh vài câu thì huynh muốn giết người, có phải huynh đã quá thiên vị rồi không?”
“Ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân bị nói như vậy thì mặt mày đỏ gay, mặt ông ta tội độc đến mức khiến người khác phải sợ.
“Sư huynh à, sự thực chứng minh lựa chọn của chúng ta là sai rồi”, một lão tổ khác của Hằng Nhạc cười tự giễu: “Hằng Nhạc hiện giờ còn ai có thể thích hợp làm chưởng giáo hơn Diệp Thành nữa?”
“Hắn không đủ tư cách làm chưởng giáo của Hằng Nhạc ta”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối lên tiếng.
“Vậy huynh cho rằng ai đủ tư cách làm chưởng giáo của Hằng Nhạc, vẫn là Doãn Chí Bình sao?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân, “luận về thực lực, luận về tính cách, luận về sức mạnh, luận khả năng quan sát, luận lòng dạ, luận sức ảnh hưởng thì hắn có điểm nào có thể so sánh được với Diệp Thành? Khoảng cách như vậy mà huynh thà bảo vệ một tên Doãn Chí Bình tội ác tày trời chứ không muốn lựa chọn Diệp Thành. Cách làm của huynh cũng thật khiến Hằng Nhạc phải đau lòng”.
“Vậy ta cũng sẽ không công nhận”, Thông Huyền Chân Nhân vẫn đằng đằng sát khí, ông ta gằn giọng vang trời: “Không có sự thừa nhận của ta thì hắn vĩnh viễn đừng mong làm chưởng giáo của Hằng Nhạc”.
“Diệp Thành có đủ tư cách hay không không phải người nói mà được, người có thừa nhận hắn hay không đối với chúng con mà nói không quan trọng”, Dương Đỉnh Thiên lãnh đạm lên tiếng.
Nói rồi, ông ta nhìn sang phía Hằng Nhạc Chân Nhân, “chư vị sư thúc, biết sai có thể thay đổi, lựa chọn của các sư thúc là gì?”
“Chúng ta nhận sai”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân cười tự giễu, bọn họ rất thẳng thắn lập tức sải bước ra, đứng về phía Dương Đỉnh Thiên.
“Các người…các người…”, thấy phía Hằng Nhạc Chân Nhân đứng về phía đối lập với mình, Thông Huyền Chân Nhân tức tối lảo đảo lùi về sau, đôi mắt ông ta đỏ ngầu, sát khí ngút trời.
Phản rồi!
Phản thật rồi!
Thông Huyền Chân Nhân cảm thấy một cảm giác phẫn nộ, sỉ nhục và thất bại mà trước nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!