Diệp Thành chạy rồi!
Tin tức này không chỉ khiến Chính Dương Lão Tổ mà còn khiến sắc mặt phía Thanh Vân Lão Tổ với Linh Chân Thượng Nhân đồng thời trở nên u ám tột cùng.
Diệp Thành chạy rồi, không ngờ Diệp Thành lại chạy được rồi.
Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?
Sau đó Nam Sở nhanh chóng trở nên náo nhiệt, tên không biết xấu hổ Diệp Thành kia là kẻ có thù tất báo, để hắn chạy mất thì sau này hắn sẽ nghĩ mọi cách tìm từng người tính sổ!
So với bọn họ, phía Hạo Thiên Huyền Chấn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không uổng công họ ngăn chặn phía Chính Dương Lão Tổ.
“Đi!”, sau đó cao thủ nhà Thượng Quan dẫn phía Thượng Quan Ngọc Nhi rút lui, tình hình hiện nay không cho phép họ ở lại lâu thêm một giây, vì đại quân của Chính Dương Tông có thể sát phạt tới bất cứ lúc nào.
“Thúc tổ, con muốn…”
“Nếu còn sống thì sẽ có ngày hắn tới Đông Nhạc”, lão tổ nhà Thượng Quan ngắt lời Thượng Quan Ngọc Nhi rồi phất tay áo biến mất.
“Đi!”, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không ngốc, dù tức giận đến mấy cũng không thể ở lại đây thêm nữa, ông cần phải đi ngay, nếu chậm trễ sẽ không đi được nữa.
Còn Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn tin dù hắn không nhận người phụ thân này thì một ngày nào đó hắn cũng sẽ tới Hạo Thiên thế gia, vì nơi đó là cội nguồn của hắn, điều họ phải làm là nhanh chóng tìm nơi ẩn náu.
“Đi thôi”, bên này, lão già Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Phục Linh cũng bảo vệ Bích Du lui ra ngoài, đối mặt với đại quân của một điện, với sức chiến đấu của ba người họ cũng phải tạm thời lánh mũi nhọn.
“Đi thôi, hôm nay gia đây mời rượu”, Ngô Tam Pháo liếc nhìn phía Chính Dương Lão Tổ rồi nhanh chóng chuồn đi.
“Hôm nay phải làm một bữa thật lớn”, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân cùng nới lỏng thắt lưng.
“Ta cũng chưa ăn”, điều khiến ba người kinh ngạc là người khổng lồ Man Sơn cũng vác rìu tới một cách rất tự nhiên, đi theo bọn họ, nhìn thấy lão, khoé miệng Ngô Tam Pháo giật giật, đến đó ngươi đừng ăn nhiều quá đó!
“Về thôi”, Đan Thần và Đan Nhất nhìn đám cao thủ đầy trời, lập tức bảo vệ Huyền Nữ và Lạc Hi rút lui.
“Con muốn đi tìm Diệp Thành”, Lạc Hi tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng cũng nhìn Đan Thần và Đan Nhất với vẻ hy vọng.
“Con còn không biết hắn ở đâu thì đi đâu tìm?”, Đan Thần mỉm cười, xoa đầu cô bé: “Nếu hắn còn sống thì sau này chắc chắn sẽ đến Đan Thành, chúng ta cứ về chờ thôi”.
“Vâng…”, Lạc Hi gật đầu, lưu luyến nhìn về một hướng rồi đi cùng Đan Thần.
“Còn chúng con nữa”, phía Vi Văn Trác cũng chạy theo sau, đi theo họ vẫn cảm thấy yên tâm hơn.
Nhưng Từ Nặc Nghiên trước khi đi còn nhìn Cơ Tuyết Băng đeo mặt nạ bên cạnh, môi mím lại: “Cơ đạo hữu, chúng ta còn có thể gặp lại không?”
“Có lẽ còn!”, Cơ Tuyết Băng thản nhiên đáp lại rồi quay người rời đi. Thân phận cô ta đặc biệt, lúc trước giúp Diệp Thành ngăn đòn tấn công của các cao thủ, không thể để phía Chính Dương Lão Tổ nhận ra, nếu không sẽ rắc rối lớn.
Khi đoàn người Đan Thần rời đi, những người giúp Diệp Thành cũng nhanh chóng rút lui.
Họ phải rút lui chứ! Nếu phía Chính Dương Lão Tổ nổi điên, đại quân cả một điện bao vây thì sẽ lại là một trận huyết chiến, ít nhất trong số họ sẽ có một nửa quân số không ra nổi khỏi Loạn Cổ Thương Nguyên.
Khốn kiếp!
Chẳng mấy chốc, trên Loạn Cổ Thương Nguyên vọng lại tiếng quát giận dữ, vẻ mặt những người ở đây đều khó coi cùng cực.
Diệp Thành là ai? Là Đan Thánh, khả năng kêu gọi lớn thế nào? Là sát thần, sức chiến đấu cường hãn ra sao? Để một người như vậy chạy mất, với bọn họ mà nói là một tin cực xấu.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Bọn họ khẳng định Diệp Thành sẽ không đối đầu với mình ngoài mặt, mà tên vô liêm sỉ ấy đã bao giờ công khai, lúc nào cũng tìm cơ hội đánh lén phía sau.
“Thông báo truy sát Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân xoay người đi đầu tiên, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.
Người lo lắng nhất ở đây vẫn là ông ta, vì Doãn Chí Bình, lệnh bài chưởng giáo và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đều đang trong tay Diệp Thành, bất kỳ thứ nào cũng không được xảy ra sơ xuất, nếu không sẽ là tai hoạ của Hằng Nhạc.
Hừ!
Sau khi Thông Huyền Chân Nhân đi, Thanh Vân Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Bàng Thống rồi cũng quay người bỏ đi. Bây giờ ông ta lại hơi hối hận, Thanh Vân đã hoàn toàn kết thù với Diệp Thành, sau này có thể sống tốt được sao?
Đi!
Linh Chân Thượng Nhân cũng phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn nhìn phía Bàng Thống, đại quân của cả một điện cũng không bắt được một người, còn làm điện chủ cái gì nữa? Vô dụng.
“Truy sát Diệp Thành bằng bất cứ giá nào!”, sau khi hai phe rời đi, Chính Dương Lão Tổ lập tức hét lên, đột nhiên bước lên hư không rồi vụt qua bầu trời như một đạo thần hồng.
Phía sau ông ta, mấy lão tổ khác của Chính Dương Tông cũng lần lượt đi theo, trước khi đi còn lườm Bàng Thống liên tục.
Đi!
Khuôn mặt Bàng Thống hơi hung ác, để Diệp Thành chạy mất đúng là sơ xuất của ông ta, bị trách cứ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Không bao lâu, Loạn Cổ Thương Nguyên người đông nghìn nghịt vì người của Chính Dương Tông rời đi mà trở nên vắng vẻ, mặt đất vốn đã màu đỏ lại nhuốm thêm máu đỏ, trong không khí còn có mùi máu tanh tràn ngập.
Kịch đã hạ màn, những người xem chiến cũng lần lượt rút lui, ai về nhà nấy, trước khi đi họ còn thở dài cảm phục: “Đây là trận chiến tuyệt vời nhất mà ta từng xem”.
Không lâu sau, tin tức ở đây đã truyền khắp Đại Sở, dấy lên một làn sóng lớn.
“Thông báo cho Nhân Hoàng, đi tìm tung tích Thánh chủ”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Chung Giang nghe tin lập tức hạ lệnh.
“Trận chiến khốc liệt vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta!”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, tuy không tận mắt chứng kiến nhưng ông cũng biết trận chiến này của Diệp Thành nguy hiểm nhường nào, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá.
“Chúng ta đã đánh giá thấp Doãn Chí Bình”, Chung Quy vuốt râu: “Nếu biết trước chuyện này thì dù thế nào chúng ta cũng sẽ tới trợ chiến, may mà Diệp Thành đã trốn thoát, nếu hắn bị giết thì đó mới là tổn thất lớn nhất”.
“Bây giờ chúng ta nói về phía Thông Huyền đã”, Chung Giang trầm ngâm: “Có lẽ bọn họ đang trên đường về, đề phòng bất trắc, sau khi bọn họ quay lại, chúng ta bắt trước đã rồi tính”.