“Đi ngủ”, trong thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long ngáp dài một hơi rồi nằm xuống, trước khi nhắm mắt còn không quên càm ràm: “Sau này đừng nửa đêm gọi ta nữa, phiền chết đi được”.
Nói xong Thái Hư Cổ Long ngăn cách cuộc trò chuyện với Diệp Thành.
Xuỳ!
Diệp Thành lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
Sau đó hắn lạc ấn bí pháp Thần Thương vào một chiếc ngọc giản, chờ đến khi Sở Linh tỉnh lại thì đưa cho cô.
Hoàn tất mọi việc, Diệp Thành vẫn không nhàn rỗi, hắn trở tay lấy ra hơn nghìn thanh linh kiếm.
Keng! Keng! Keng!
Hàng nghìn thanh linh kiếm liên tục rung lên, thanh nào cũng sáng chói với màu sắc rực rỡ, vô cùng lộng lẫy, hơn nữa thanh nào cũng là hàng thượng phẩm, đều là bảo bối mà mấy ngày nay hắn vơ vét được.
Ùng!
Đại La Thần Đỉnh cũng được hắn lấy ra, có lẽ là uy lực quá mạnh nên thần đỉnh vừa ra, cả không gian đã rung lên.
Vào!
Diệp Thành hô lên một tiếng, sau đó cho hàng nghìn thanh linh kiếm vào Đại La Thần Đỉnh, tiếp đó tiên hoả và thiên lôi liên tục tuôn ra, bay vào bên trong.
Đúng vậy, hắn muốn dùng đại đỉnh để luyện kiếm.
Tiền thân của Đại La Thần Đỉnh là Đại La Thần Thiết, Đại La Thần Thiết là do cơ thể của Đại La Kim Tiên hoá thành, tôi luyện từ tinh hoa của nhật nguyệt biết bao năm tháng mới được hình thành, dùng Đại La Thần Đỉnh luyện kiếm chắc chắn sẽ có hiệu quả bất ngờ.
Bắt đầu thôi!
Diệp Thành hít sâu một hơi, đến trước Đại La Thần Đỉnh, tự mình điều khiển thiên lôi và tiên hoả luyện chế linh kiếm.
Đồng thời hắn cũng âm thầm sử dụng pháp môn Luyện Khí Quyết, loại bỏ tạp chất ra khỏi từng thanh linh kiếm để nâng cao tinh hoa, luyện hoá sức mạnh binh khí, liên tục dung hợp, liên tục tôi luyện.
Không biết qua bao lâu hàng nghìn thanh linh kiếm mới hoà tan thành hai nhóm thần liệu, một nhóm với ánh sáng màu tím, một nhóm với ánh sáng màu xanh.
Ngưng!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, thần liệu màu tím bắt đầu đông đặc, theo dự đoán của Diệp Thành, nó sẽ huyễn hoá thành phôi kiếm màu tím, còn thần liệu màu xanh sẽ hoá thành phôi kiếm màu xanh.
Hai phôi kiếm đã hình thành, tiên hoả và thiên lôi bao quanh chúng, liên tục tôi luyện và đánh bóng.
Keng! Keng!
Không biết tới lúc nào, trong Đại La Thần Đỉnh bắt đầu vang lên tiếng của sát kiếm.
Trải qua nhiều lần tôi luyện của tiên hoả và thiên lôi, phôi kiếm màu tím đã đúc thành một thanh thần kiếm màu tím, phôi kiếm màu xanh đúc thành thần kiếm màu xanh. Hai thanh kiếm đều phát ra tiếng rung chói tai, chưa được rót linh lực vào mà đã có kiếm mang chói loá, trên thân còn có lôi điện bao quanh, uy lực cực mạnh.
Diệp Thành luyện chế rất chú tâm, ngay cả hoa văn nhỏ phía trên cũng khắc rất tỉ mỉ.
Có lẽ hắn quá chú tâm nên không phát hiện Sở Linh đã tỉnh lại, lúc này cô đang đứng phía sau ở nơi cách hắn không xa.
“Hai thanh kiếm này thật mạnh”, Sở Linh nhìn hai thanh kiếm màu xanh và màu tím trong Đại La Thần Đỉnh với ánh mắt ngạc nhiên, dù cách khá xa nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng năng lượng kiếm khí sắc bén tràn ngập.
“Không biết phải tốn bao nhiêu nguyên liệu luyện khí đây!”, Sở Linh tặc lưỡi cảm thán.
Dù vậy cô cũng không bước tới, cô không muốn làm phiền Diệp Thành.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã tới bình minh.
Nhưng Diệp Thành chưa dừng lại, hắn vẫn đang tập trung chú luyện.
Lại một khoảng thời gian rất dài trôi qua, cho đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa kết thúc, mà hai thanh kiếm trong Đại La Thần Đỉnh cũng đã ngày càng trở nên phi thường.
Giữa những tiếng va chạm, một dị tượng huyền bí xuất hiện phía trên hai thanh kiếm, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng thiên âm đại đạo vang vọng, ngay cả Đại La Thần Đỉnh cũng cảm nhận được, nó liên tục rung lên.
“Đúng là hai thanh kiếm tuyệt thế thần binh!”, nhìn dị tượng đang quấn lấy hai thanh kiếm, Sở Linh lại ngạc nhiên hô lên.
Xuất kiếm!