“Nhiều… Nhiều vậy”, Diệp Thành nghe vậy hai mắt sáng lên: “Chúng có những năng lực gì?”
“Chắc ngươi đã biết rất rõ năng lực của Tiên Luân Thiên Đạo và Tiên Luân Thiên Chiếu rồi”.
“Tiên Luân Thiên Chú là một loại chú, hơn nữa còn là một loại chú rất mạnh, đúng như ngươi nói, uy lực bá đạo phải trả cái giá thảm khốc. Mà bí thuật Tiên Luân này phải trả giá bằng một bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
“Tiên Luân Thiên Huyền: Đúng như tên gọi, nó thuộc về lĩnh vực huyền thuật”.
“Tiên Luân Thiên Canh: Nghe tên là biết nó thuộc lĩnh vực phòng ngự, hơn nữa còn là phòng ngự tuyệt đối”.
“Tiên Luân Thiên Cấm: Đây là bí thuật cấm kỵ trong lĩnh vực phong ấn”.
“Tiên Luân Thiên Táng: Một khi thi triển thì trong thời gian ngắn có thể đổi lấy sức chiến đấu gấp mười, nhưng cũng phải trả giá bằng thọ nguyên”.
“Tiên Luân Thiên Sinh: tương truyền có thể từ cõi chết trở về, nhưng đến nay vẫn có rất ít ghi chép về nó”.
“Tiên Luân Thiên Nghịch: đây là một trong chín bí thuật lợi hại nhất của Tiên Luân Cửu Đại Cấm Thuật, nó có thể thay đổi không gian và hoán đổi vị trí ngay lập tức với kẻ thù, nhưng năng lực thực sự của nó là đảo ngược thời không”.
Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
Đây là những gì hắn thực sự nghe được về tất cả các bí thuật cấm kỵ của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cấm thuật nào cũng lợi hại ngất trời!
“Chẳng trách tộc chí tôn mạnh như các ngươi cũng không ngại trả cái giá đau đớn để nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, đây quả là con mắt nghịch thiên”, Diệp Thành cảm thán.
“Mặc dù Tiên Luân Cửu Đại Cấm Thuật bá đạo, nhưng theo ta biết, chưa ai trong tiên tộc có thể đồng thời thức tỉnh cả chín loại bí thuật này”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói tiếp: “Trong trí nhớ của ta, vị Đại Đế mạnh nhất tiên tộc cũng chỉ đánh thức được bảy loại, mặc dù ông ta không phải người mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế, nhưng thời đại ông ta thống trị là thời kỳ huy hoàng nhất của Chư Thiên Vạn Vực, người đời gọi ông ta là Tiên Vũ Đại Đế”.
“Đại Đế sống lâu nhất là Viêm Đế, Đại Đế tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, Đại Đế có sức chiến đấu mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, Đại Đế duy nhất chết trận là Huyền Cổ Đại Đế, Đại Đế thống trị thời kỳ huy hoàng nhất là Tiên Vũ Đại Đế”, Diệp Thành lại bắt đầu nhẩm lại, chuyện này nhất định phải nhớ kỹ.
“Ngươi chỉ có một bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vẫn chưa phải huyết mạch tiên tộc, đánh thức được hai cấm thuật Tiên Luân đã là lợi hại lắm rồi”, Thái Hư Cổ Long liên tục tấm tắc cảm thán.
Nghe vậy Diệp Thành vội hỏi: “Vậy người cướp đi Tiên Luân Nhãn còn lại của Khương Thái Hư tiền bối có phải cũng sẽ đồng thời đánh thức được Tiên Luân Thiên Chiếu và Tiên Luân Thiên Đạo không?”
“Điều này cũng khó nói”, lần này Thái Hư Cổ Long cũng không chắc chắn: “Năng lực của mỗi bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn khác nhau, cấm thuật Tiên Luân mà ngươi có thể đánh thức chưa chắc người đó đã có thể đánh thức, tương tự, cấm thuật Tiên Luân mà hắn có thể đánh thức chưa chắc ngươi đã đánh thức được”.
“Nếu vậy thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành thở phào một hơi: “Chờ ngày nào gặp được tên đó, lão tử phải dùng Thiên Chiếu giết chết hắn”.
“Ngươi đang đùa đấy à? Nếu Thiên Chiếu có thể giết được người đó thì mắt trái Tiên Luân Nhãn của Khương Thái Hư còn bị cướp mất sao?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, nhìn bọn họ như nhìn kẻ ngốc.
“Ồ, cũng đúng!”, Diệp Thành bất giác sờ cằm: “Vậy nếu hắn ta cũng đánh thức được Tiên Luân Thiên Chiếu thì chẳng phải ta đi đời rồi sao”.