Rầm! Đùng!
Sáng sớm, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông đã ra khỏi tông, cứ thế đi về phía đỉnh núi Địa Long.
Cũng giống như mấy lần trước đó, nhìn từ xa, đỉnh Địa Long cũng chật kín bóng người.
Có điều lần này người ngồi trên phiến đá lại là người của Thanh Vân Tông.
Không lâu sau đó, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông sát phạt đến, mặt mày ai nấy đều tôi độc, khí tức mạnh mẽ, uy lực mạnh mẽ nối liền với nhau khiến hư không như rung chuyển.
“Thả người”, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông rất dứt khoát, vừa đáp xuống, bọn họ đã hắng giọng sau đó còn không quên ném ra một cái túi đựng đồ.
Lúc này, kể cả là người của Thanh Vân Tông thì cũng không thể phản ứng kịp vì đến một câu bọn họ cũng chưa phải lên tiếng.
Thế nhưng không lên tiếng cũng tốt, hai bên như hiểu ý nhau, vì nói nhiều thực ra cũng vô ích, vẫn nên dứt khoát một chút vân hơn, ngươi đưa tiền ta thả người, ngươi đưa người về nhà ta cũng quay đi không ai liên quan gì đến nhau.
Sự dứt khoát của hai bên khiến những người tới xem kịch không kịp phản ứng lại khiến giao dịch từ đầu tới cuối chỉ diễn ra chưa tới mười giây.
Không lâu sau đó, vài giọng nói liên tiếp vang lên về cơ bản đều là đòi tiền chuộc.
Về điểm này thì người ở tứ phương đã quá quen, lúc người của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông bị trói chẳng phải cũng thế này sao? Đều có một, hai tên bị trói rồi lại đến cả đám bị trói.
Đã có tâm lí chuẩn bị trước thì kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông không hề thể hiện ra sự phẫn nộ của mình, cứ thế dẫn người sát phạt tới.
Những kẻ mạnh tới chuộc người của Hằng Nhạc Tông vô cùng dứt khoát, cũng giống như lần đầu tiên, sau khi đáp xuống, bọn họ không nói lời nào, cứ thế đưa tiền đón người về, tốc độ rất nhanh.
“Đúng là niềm vui bất ngờ”, trong đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn bật cười lạnh lùng, ông ta không ngờ Thanh Vân Tông lại chĩa mũi dùi về phía Hằng Nhạc Tông.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên khắp nam sở: “Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn chuộc người, quá hạn không đợi”.
Ngay lập tức, Thành Côn đứng bật dậy, giây phút trước ông ta còn đang tỏ thái độ sảng khoái thì giây phút này sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, cuối cùng là chưng ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Thế rồi kẻ mạnh của Chính Dương Tông cứ thế sát phạt ra ngoài liên tục, vả lại dẫn đầu còn là lão già mặc y phục tím.
“Thanh Vân Tông, mang tiền lên đỉnh Hoa Sơn chuộc người”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí mặt mày đang sảng khoái thì giọng nói này vang vọng vào trong.
“Khốn khiếp”, sắc mặt Công Tôn Trí đột nhiên sầm hẳn lại.
Tiếp đó, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt ra khỏi tông môn, cứ thế tiến thẳng tới đỉnh Hoa Sơn.
“Dám tính kế với ta phải trả giá”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình bật cười lạnh lùng.
Có điều hắn vừa dứt lời thì một âm thanh đã vọng vào: Hằng Nhạc Tông, đem tiền lên đỉnh Thanh Sơn chuộc người.
A…!
Ngay sau đó đại điện cuả Hằng Nhạc Tông nhưu bùng nổ vì tiếng gằn giọng của Doãn Chí Bình. Sau đó, những kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông vừa chuộc người trở về chưa kịp ngồi xuống nhấp ngụm trà đã phải sát phạt ra ngoài.
Lúc này, Nam Sở thật sự rất náo nhiệt, những lần bắt trói người trước đó đều cách nhau mười mấy canh giờ nhưng hôm nay lại khác, đệ tử của tam tông đồng thời bị trói, vả lại còn lần lượt nhận được cảnh báo.
“Có cần đến mức vậy không chứ?”, người của tứ phương vẻ mặt đặc sắc thấy rõ.
“Trông có vẻ như có người muốn gây chia rẽ mối quan hệ của tam tông rồi”, có người buông lời.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, ngươi từng gặp kẻ nào ly gián mà dùng cách phô trương thế này chưa? Nếu như ngươi đụng tới mối quan hệ của tam tông thì to gan làm vậy sao? Đương nhiên sẽ không rồi, ta thấy tám phần là tam tông tự trói người của nhau”.
“Chưa chắc”, có người phản bác, “việc này mập mờ, thật giả thế nào chưa biết được”.
“Có điều chắc chắn một việc đó là lần này cả ba tông đều gặp rắc rối”, có người tặc lưỡi, “vốn dĩ đều như trên chảo lửa, bây giờ lại nghi kị và đối đầu lẫn nhau, cho dù có người muốn li gián thì bọn họ cũng sẽ sai rồi thêm sai”.
“Hiện giờ việc mà ta đang suy nghĩ đó là đi đâu xem kịch, tới đỉnh Khung Sơn, Thanh Sơn, Hoa Sơn hay Địa Long Sơn đây?”
“Lần này náo nhiệt thật”, trong tiểu viên ở Cổ Thành, nhóm Chu Ngạo nhìn vài phương hướng trong hư không mà tặc lưỡi.
Nói rồi bọn họ nhìn sang Diệp Thành, sự khởi đầu của mọi chuyện đều do vị trước mặt đây làm ra, Nam Sở có một tên tiện nhân thế này mà an toàn được mới lạ.
Thấy ánh mắt đó của mọi người, Diệp Thành chỉ nhướng vai, hắn nhìn sang Cơ Tuyết Băng.
Phía này Cơ Tuyết Băng cũng nhìn vài hướng trong hư không. Lúc này, cho dù là bọn họ thì cũng cảm thấy khó hiểu, đệ tử của tam tông đồng thời bị trói, lại bị lừa đem tiền đi chuộc, nhìn cảnh này đúng là có người muốn li gián rồi.
Có điều nghĩ kĩ thì sự việc có lẽ không đơn giản như vậy, nếu như là cô thì nếu muốn chia rẽ mối quan hệ tam tông cô lại không lựa chọn cách làm phô trương như thế, ít nhất thì sẽ không vội vàng ra tay như vậy.
Nhất thời, cô cảm thấy đầu óc hoang mang, việc này thật khó hiểu, thật giả lẫn lộn khiến người ta rối như tơ vò.
Có lẽ vì quá chăm chú suy nghĩ nên Cơ Tuyết Băng không nhận ra có người đứng sau mình từ bao giờ.
Khi Cơ Tuyết Băng đang trầm ngâm thì Diệp Thành đã ra tay dính mười mấy đạo linh phù lên người cô.
Vù! Vù! Vù!
Không lâu sau đó, linh phù dần phát sáng, đó chính là một loạt linh phù được tổ hợp lại, bên trên còn có phù văn hiển hiện sau đó lưu chuyển ra và liên kết thành chín đường phù cố định cô lại.
“Ngươi làm gì?”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thành, với khả năng quan sát của cô ta thì đương nhiên có thể nhìn ra những phù văn này chính là phù chú phong ấn.
“Không làm gì cả, muốn cô ở đây thêm đôi ngày thôi mà”, Diệp Thành mặt dày gãi tai.
“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng mặt mày lạnh đi rất nhiều, gương mặt cô cũng đỏ bừng, vì quá kinh ngạc nên phong cấm vùng đan hải của cô đã bị xông phá, thế nhưng đúng lúc then chốt Diệp Thành lại phong ấn cô lại.
Sự thực cũng đúng như vậy, Diệp Thành đang nghĩ tới điểm này nên mới phong cấm cô trước.
Nên biết rằng thực lực của Cơ Tuyết Băng vô cùng mạnh mẽ, kể cả là là hắn nếu không dùng hết sức cũng không thể nào đánh bạid dược cô, thế nhưng có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không đồng nghĩa với việc có thể phong ấn hoặc phế được Cơ Tuyết Băng, nếu như Cơ Tuyết Băng muốn trốn thì hắn căn bản rất khó có thể chặn lại.
Đã nghĩ được tới đây nên Diệp Thành đương nhiên sẽ không để cho Cơ Tuyết Băng hồi phực sức chiến đấu, thả đi dễ dàng nhưng bắt lại lại vô cùng khó, đó là cả quá trình hết sức gian khổ.
“Trông chừng cô ta”, trong ánh mắt lạnh lùng của Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành đã quay người rời khỏi tiểu viên, trước khi đi hắn không quên ra lệnh cho phía Chu Ngạo.
Vả lại giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên, hắn đã đưa ra một quyết định đó chính là khi quay lại tiểu viên này, hắn sẽ không hề do dự mà phế đi Cơ Tuyết Băng.
Mặc dù Diệp Thành biết vấn đề về lập trường có thể khiến hắn phải phế đi Cơ Tuyết Băng từ lâu rồi nhưng con người mà, cho dù vô tình cũng sẽ nghĩ tới những ý niệm cũ, muốn phế đi người thương trước kia thì cần một khoảng thời gian để quyết định còn giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên thì hắn đã hạ quyết tâm này rồi.
Ra khỏi tiểu viên, Diệp Thành đi vài vòng rồi mới bước vào một tửu lâu.
Tửu lâu hiện tại rất ít người qua lại, phần lớn đều đi xem náo nhiệt cả.
Diệp Thành đi lên lầu ba tìm một nơi gần cửa sổ, hắn gọi một vò rượu vừa nhìn vào hư không vừa nhàn nhã nhâm nhi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!