Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 76: Nhất Dương Chỉ

Đêm khuya, Diệp Thành ngồi khoanh chân trong phòng. 

Mật pháp Man Hoang Luyện Thể đã được vận chuyển từ lâu. Trên phần sống lưng hắn chợt có thêm làn khói xanh bốc lên. 

Man Hoang Luyện Thể, luyện cốt đề tuỷ, luyện gân kiến mạch, cọ da rèn thịt, cùng với việc luyện thể, phần thịt rữa trên lưng hắn cũng được gạt bỏ, máu và thịt mới lại sinh thêm. 

Đây quả thực là phương pháp tốt để hồi phục thương thế. Diệp Thành ngày càng hiểu sâu sắc hơn về Man Hoang Luyện Thể. 

…….. 

Đêm khuya mà không yên tĩnh. 

Thủ toạ của Nhân Dương Phong – Thanh Dương Chân Nhân và Cát Hồng – thủ toạ Địa Dương Phong cùng tụ họp trên linh sơn. 

“Thế nào? Không phải ông cũng muốn giết Diệp Thành đấy chứ?”, Cát Hồng nhìn Thanh Dương Chân Nhân với vẻ mặt đầy ý tứ, thầm nhủ ông cũng có ngày hôm nay, thế mà hôm đó lại chê cười ta. Hôm nay ông còn mất thể diện hơn ta nhiều. Trong lòng Cát Hồng lúc này lại cảm thấy sảng khoái vô cùng. 

“Việc của hậu bối đương nhiên cần hậu bối tự xử lý rồi”, Thanh Dương Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng. 

“Ý của ông là…”. 

“Tôi và ông hợp tác, cho các đệ tử bế quan được xuất quan, cho dù Diệp Thành có mạnh thì cũng không thể đánh lại được đệ tử của hai núi khi liên tiếp bị khiêu chiến”. 

…….. 

Diệp Thành mới ngồi vậy mà đã hết ba ngày. 

Trong thời gian này, Hùng Nhị cũng tới vài lần, thấy hắn vẫn dưỡng thương nên không làm phiền, chỉ để ít linh dược trị thương cho Trương Phong Niên rồi dùng mật pháp nối liền lại phần kinh mạch bị đứt của Hùng Nhị. 

Đêm thứ tư, Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí rồi từ từ mở mắt. 

Lúc này, thương thế trên lưng hắn sau quá trình Man Hoang Luyện Thể đã hoàn toàn hồi phục về nguyên trạng, vả lại phần gân cốt mới sinh ra còn rắn rỏi và dẻo dai hơn trước. 

“Man Hoang Luyện Thể quả là bá đạo”, Diệp Thành xoay xoay cơ thể cứng ngắc của mình rồi đi ra khỏi phòng. 

Vù! 

Vù! 

Trong Tiểu Linh Viên, Hổ Oa vẫn đang múa Ô Thiết Côn mồ hôi đầm đìa, không hề biết mệt mỏi. 

Ấy! 

Thấy Diệp Thành đi ra khỏi phòng, Hổ Oa vội thu lại côn thức: “Đại ca, huynh sao rồi, vết thương của huynh…” 

“Ta khỏi rồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó rút ra bộ cổ quyển Thiên Canh Côn Trận đưa cho Hổ Oa. 

Nhận lấy cổ quyển, Hổ Oa chợt sáng mắt: “Mật pháp côn?” 

“Côn pháp khó tu, mật pháp côn càng khó tìm, đệ cứ dùng nó trước, sau này ta sẽ tiếp tục tìm cho đệ”, trông gương mặt hân hoan của Hổ Oa, Diệp Thành xoa xoa đầu cậu nhóc: “Vẫn là câu nói đó, cần cù bù khả năng nhé”. 

Hổ Oa gật đầu lia lịa: “Đại ca nói câu nào đệ cũng nhớ, đệ sẽ chăm chỉ, sẽ không để đại ca mất mặt”. 

“Đệ đi nghỉ ngơi đi, mai lại luyện”. 

“Vâng, vâng, hi hi hi”, Hổ Oa thật thà đôn hậu, ôm lấy bộ cổ quyển và Ô Thiết Côn rồi chạy thẳng vào phòng, niềm vui lần này đối với cậu ta thật là lớn. 

Sau khi Hổ Oa rời đi, Diệp Thành mới lấy ra cái túi đựng đồ của Lã Chí. Về đây lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa tìm xem bên trong có bảo bối gì. 

Diệp Thành dốc túi đựng đồ ra, bao nhiêu thứ lộn xộn bên trong đều bị hắn đổ ra ngoài. 

“Giàu quá”, Diệp Thành nhìn đống đồ mà không khỏi suýt xoa. 

Trong túi đựng đồ của Lã Chí, những thứ như linh thạch, linh dịch, binh khí thì khỏi phải bàn rồi, vả lại số lượng còn không hề ít. Số lượng linh thạch còn hơn hai trăm nghìn, những thứ lộn xộn khác gom lại thì giá trị cũng phải lên tới hơn ba trăm nghìn linh thạch. 

Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là hắn không tìm được mật thuật hoặc công pháp nào, vả lại hắn còn lấy bình hồ lô Tử Kim ra nhưng chẳng bắt được thứ bảo bối gì khác thường. 

Diệp Thành phất tay thu lại đống đồ lộn xộn đó và chỉ để lại binh khí. 

Vút! 

Diệp Thành rút thanh Xích Tiêu ra đặt cùng đống binh khí kia, sau đó dùng chân hoả bao quanh chúng, hắn định nung những binh khí kia để lấy ra được phần tinh tuý bên trong đó và luyện vào trong kiếm Xích Tiêu. 

Sau ba canh giờ, Diệp Thành mới thu lại chân hoả. Những phần tinh tuý đã được luyện ra, kiếm Xích Tiêu càng trở nên sắc bén hơn, cầm trong tay còn có thể nghe ra được âm thanh vút vút vang lên. 

“Kiếm tốt”, Diệp Thành bật cười, hắn vung kiếm, trong đầu hắn hiện lên môn pháp của Thiên Canh Côn Trận, hắn thông qua côn trận để cảm ngộ ra kiếm trận. 

Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng hôm sau. 

Gần chín canh giờ lĩnh ngộ, hắn càng hiểu sâu sắc hơn về côn trận và kiếm trận. Mặc dù kiếm trận chỉ mới hình thành ở bước sơ khai nhưng hắn đã bước được bước đi đầu tiên, sau này còn phải luyện nhiều. 

Trời vừa sáng, một đụn thịt đã lăn vào trong Tiểu Linh Viên. 

“Ôi chao”, vừa đi vào, Hùng Nhị đã trông thấy Diệp Thành với sinh khí dồi dào. 

Bốn ngày trước, hắn bị Thiên Lôi Chú làm cho sống giở chết giở kia mà. Trông thấy hình ảnh Diệp Thành lúc này, Hùng Nhị chợt tò mò, hắn thật sự chỉ muốn cắt một miếng thịt trên người Diệp Thành xuống để nghiên cứu. 

“Ngươi đúng là tên súc sinh”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân. 

“Đừng nói vậy, ta sẽ kiêu ngạo đấy”, Diệp Thành hất đầu sau đó rút ra một cái túi đựng đồ từ trong ngực đưa cho Hùng Nhị, “này, linh thạch ta mượn ngươi, trả cho ngươi, đừng tìm ta đòi nữa”. 

“Sao chỉ có ba trăm nghìn, không phải còn lãi sao?” 

“Có chuyện này nữa sao?” 

“Trời”. 

Hùng Nhị đến đây không phải tìm Diệp Thành để nói chuyện phiếm mà vì muốn đưa cho Diệp Thành bộ quyển tông thần bí trong ngực mình. 

“Nhất Dương Chỉ?”, mặc dù chỉ đảo mắt qua một lượt nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhận ra ba chữ viết hoa trên bộ cổ quyển, đó không phải là mật thuật Nhất Dương Chỉ mà nhà họ Hùng giành được trong buổi đấu giá của ở chợ đen U Minh sao? 

Diệp Thành xoa xoa tay, mắt sáng lên. 

“Muốn học?”, Hùng Nhị bày ra bộ dạng đòi nợ. 

“Thừa lời”. 

“Vậy việc vợ ta tẩy luyện kinh tuý…” 

“Cứ để ta lo”, Diệp Thành nói rồi giơ tay ra vươn về phía Hùng Nhị, cứ thế giật lấy cổ quyển Nhất Dương Chỉ sau đó chuồn vào phòng. 

Về phòng, hắn lập tức lật giở bộ cổ quyển ra. 

“Luyện chí dương chân khí, tích tụ nhất chỉ gọi là nhất dương”. 

Đập vào mặt hắn là dòng chữ viết hoa này. 

Tiếp theo là thời gian lĩnh hội rồi. Môn pháp Nhất Dương Chỉ không hề rắc rối, đó chính là cố gắng tôi luyện chí dương chân khí, sau đó ngưng tụ ở nhất chỉ, thuật này luyện chí đại thành là sẽ có khả năng nhìn thấu dễ như trở bàn tay. 

Diệp Thành cứ thế chìm vào trạngt hái lĩnh hội mà quên đi thời gian. 

Mới đó mà đã tới đêm tối. 

Dưới ánh nến lập loè, Diệp Thành từ từ mở bộ cổ quyển ra. 

Hắn nhẩm niệm từng câu trong cổ quyển mà chợt nhớ về những lần đại chiến trước đó, thế nhưng chỉ cần là những người dùng chỉ pháp thì rất dễ sẽ để lại phần hổng và khiến máu chảy trên cơ thể người khác. Điều này khiến hắn càng tò mò hơn về Nhất Dương Chỉ. 

Hiện giờ hắn đã thấy được môn pháp Nhất Dương Chỉ, quả thực là thu hoạch không tồi. 

Nghĩ rồi, Diệp Thành nhắm mắt tịnh tâm, hắn triệu gọi chân hoả, cứ thế để chân hoả tôi luyện thành chí dương chân khí, sau đó theo chỉ dạy của môn pháp Nhất Dương Chỉ mà nhanh chóng đem chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay. 

Lại nhìn về đầu ngón tay Diệp Thành, vì chí dương chân khí ngưng tụ nên đầu ngón tay hắn phát sáng, có linh quang xoay chuyển, có từng đốm lửa bao quanh. 

“Không tồi”, nhìn vào đầu ngón tay, Diệp Thành mỉm cười, chỉ cần chỉ xuống là sẽ tạo ra lỗ hổng trên cơ thể người. 

Nghĩ vậy, hắn thu lại chí dương chân khí, sau đó nhảy ra khỏi phòng. 

Vút! 

Vút! 

Thanh Thiên Khuyết trong tay được hắn vung nhanh chóng, thanh kiếm chém trong không gian vang lên từng tiếng kêu vút vút. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!