Chương 670: Hoặc Hồn Cấm Hồn
“Tiền bối nhìn xem”, Diệp Thành đưa miếng ngọc giản có chứa kí ức linh hồn cho Sở Linh Ngọc.
Sở Linh Ngọc nhận lấy miếng ngọc giản rồi bóp nát, kí ức hiện ra.
Ngay sau đó, vẻ mặt Sở Linh Ngọc trở nên khác thường: “Cổ Nguyên là người của Chính Dương Tông?”
“Chơi hay đấy”, Diệp Thành tắc lưỡi: “Đường đường là chủ của một điện ở Hằng Nhạc Tông mà lại là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Chính Dương Tông, mẹ kiếp, đúng là bất ngờ”.
“Không biết nếu như Doãn Chí Bình biết được thì sẽ phản ứng thế nào, sức chiến đấu của một điện lại bị Chính Dương Tông nắm trọn trong lòng bàn tay. Một tên làm chưởng giáo như hắn đúng là thất bại thảm hại”, Sở Linh Ngọc tặc lưỡi, “cũng may hiện giờ đang đại chiến với Thanh Vân Tông, nếu đại chiến với Chính Dương Tông thì Hằng Nhạc Tông sẽ thua thảm hại”.
“Giờ biết rồi thì cho dù lão ta là người của Doãn Chí Bình hay Chính Dương Tông thì cũng đều phải lôi ra chiến trường”.
“Dù sao thì cũng chẳng phải người của chúng ta, không xót phải không?”, Sở Linh Ngọc bất giác mím môi.
“Đương nhiên chẳng có gì phải xót cả”, Diệp Thành toét miệng cười: “Đầu tiên phái người đưa Trình Dục tới thành cổ Thiên Thu rồi truyền tin về bên đó, để lại những người cần thiết, những tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên khác đều phải dốc sức giúp đỡ, còn nữa, đưa thêm tu sĩ mạnh của viêm Hoàng tới, đến rồi thì không cần phải đi nữa, nếu như chúng ta nắm được những phân điện khác trong tay rồi thì cũng cần có người trấn thủ, hôm qua ta thật sự chưa nghĩ tới điểm này”.
Phía này Diệp Thành đã biến đổi thành hình dáng của Cổ Nguyên, dùng rất nhiều cách để che đậy đi căn nguyên linh hồn.
“Long Gia”, Diệp Thành lại lần nữa gọi Thái Hư Cổ Long.
“Có gì cứ nói đi, ngày ngày nhiều chuyện”, Thái Hư Cổ Long còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Diệp Thành đánh thức, đương nhiên không vui vẻ gì rồi, đến mí mắt còn chưa mở.
“Ngươi có biết về bí pháp Phản Sưu Hồn không?”
“Phản Sưu Hồn? Nghĩa là gì?”
“Nghĩa là người khác muốn lấy đi kí ức linh hồn của ngươi, còn đây là bí pháp ngăn người khác đoạt kí ức linh hồn của ngươi”, Diệp Thành nói tiếp: “Phía này xảy ra một số chuyện, chúng ta cần rất nhiều người giả dạng người của Chính Dương Tông, người đông khó tránh xảy ra sơ xuất, để đề phòng bất trắc ta vẫn nên thận trọng một chút thì hơn”.
“Một cái là cấm hồn, một cái là hoặc hồn, ngươi cần cái nào?”
“Hai cái có khác biệt gì không?”, Diệp Thành hiếu kì hỏi.
“Đương nhiên có rồi”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Cái gọi là Cấm Hồn chính là lập cấm chế trên linh hồn của mình, một khi người khác triển khai Sưu Hồn thì cấm chế sẽ tự động mở để ngăn kẻ khác đoạt đi, cái gọi là Hoặc Hồn trên danh nghĩa chính là mê hoặc, ngươi có thể tạo ra một phần kí ức linh hồn, nếu có người muốn Sưu Hồn thì chỉ có thể lấy đi phần kí ức linh hồn mà ngươi làm giả ra, nói vậy ngươi hiểu chưa?”
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, sau hai, ba giây hắn mỉm cười: “Cho ta cả hai cái đi”.
“Ta biết ngay ngươi sẽ nói vậy mà”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu: “Chuẩn bị tiếp nhận đi”.
“Được”.
Ngay sau đó, hai pháp môn không cùng mật thuật được Thái Hư Cổ Long truyền cho bản thể của Diệp Thành thông qua phân thân.
Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi dưới đất, hắn tĩnh lặng ngưng khí.
Mặc dù Hoặc Hồn và cấm pháp rất huyền diệu nhưng so với Thái Hư Cổ Long Hồn thì bí pháp này vẫn kém hơn một chút.
Sau nửa canh giờ, Diệp Thành từ từ mở mắt, trong ánh mắt rõ cái nhìn kinh ngạc bởi hắn có thêm nhận thức về sự huyền diệu của linh hồn trong hai bộ bí pháp này, dần dần hắn tiến gần tới chân đế.
Không lâu sau đó, Diệp Thành vận chuyển bí pháp Cấm Hồn.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng có một sức mạnh thần bí thâm nhập vào linh hồn của mình còn sức mạnh thần bí này chính là sức mạnh ngăn cản kẻ khác đoạt đi linh hồn của hắn, một khi kẻ khác thi triển Sưu Hồn thì sẽ tự động phong ấn kí ức linh hồn.
“Đùng là không tồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó vận chuyển bí pháp Hoặc Hồn phong ấn kí ức của Cổ Nguyên vào trong đó, nếu có kẻ nào đó muốn đoạt đi kí ức linh hồn thì sẽ chỉ có thể đoạt được kí ức của Cổ Nguyên mà thôi.
Kì diệu thật!
Sau hồi tiếp nhận, Diệp Thành không khỏi trầm trồ kinh ngạc: “Cho dù có thể phá đi bí pháp Hoặc Hồn thì cũng còn bí pháp Cấm Hồn ngăn cản việc đoạt hồn, đây chính là hai lớp bảo vệ. Long Gia, hai bí pháp này thật mạnh”.
“Bất cứ bí pháp nào dù ít dù nhiều cũng có sơ hở, hai bí pháp này cũng không ngoại lệ”.
“Sơ hở gì?”, Diệp Thành vội hỏi lại.
“Đối mặt với thuật Sưu Hồn ở cấp cao thì Huyễn Hồn và Cấm Hồn căn bản chẳng khác gì có như không”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã lên tiếng: “Bí thuật về phương diện linh hồn căn bản rất hiếm, còn Huyễn Hồn và Cấm Hồn mà ta truyền cho ngươi có cấp bậc không hề thấp, nếu như gặp phải thuật Sưu Hồn cấp cao thì ta cũng không còn cách nào”.
“Vậy thuật Sưu Hồn của ta có được coi là cấp cao không?”, Diệp Thành vội hỏi lại.
“Ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, “ngươi cho rằng ngươi có thể tuỳ tiện đoạt đi được kí ức linh hồn của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên là vì bọn họ không thiết lập cấm chế linh hồn sao? Không hề! Đó là vì thuật sưu hồn của ngươi ở cấp cao, cấm chế trên linh hồn của bọn họ giống như đã được thiết lập trước khi ngươi tiến hành thuật Sưu Hồn rồi”.
“Đúng vậy”, Diệp Thành sáng mắt, hắn mỉm cười: “Bà cô Sở Linh Ngọc cũng thật đáng tin, bí thuật Sưu Hồn này ta có được từ cô ta đấy”.
“Sưu Hồn Thuật của ngươi có lẽ bắt nguồn từ Linh tộc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Đến ta còn không có được thần thuật Sưu Hồn ở cấp này nên ta chỉ có thể nghĩ tới bí pháp của Linh tộc thôi”.
“Bí pháp linh hồn đó mạnh lắm sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!