Ra khỏi địa cung, Diệp Thành bèn đi tới một biệt uyển.
Vừa đi vào trong, Diệp Thành đã trông thấy Từ Phúc đang ngồi dưới gốc cây khắc tượng gỗ.
Từ Phúc bị phế đi tu vi, càng ngày trông càng già nua, đầu đã bạc trắng, cơ thể gầy còm giống như một lão nhân tuổi đã xế chiều, không thể chống chọi lại với phong ba bão táp, Diệp Thành nhìn mà cảm thấy xót xa.
Việc nghị sự trong địa cung diễn ra vào tối nay căn bản không có sự có mặt của Từ Phúc vì ông ta không còn tu vi, cũng chẳng khác gì một phế nhân.
“Trưởng lão”, Diệp Thành mỉm cười đi tới, hắn ngồi bên cạnh Từ Phúc.
“Có thể gặp lại ngươi thật là tốt”, Từ Phúc mỉm cười ôn hoà giống như một người ông đang nhìn đứa cháu thơ ngây của mình vậy.
“Con cũng vậy”, Diệp Thành vừa nói rồi âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn quan sát cơ thể Từ Phúc.
Tu vi của Từ Phúc bị phế và không đơn giản chỉ là vùng đan hải bị huỷ hoại mà quan trọng hơn cả là tu vi căn cơ gần như đã bị huỷ hoại, một người như vậy cho dù có thể tu luyện lại thì thành tựu cũng không thể đột phá qua cảnh giới Chân Dương.
“Hơi khó xử lý”, Diệp Thành xoa cằm, hắn có thể giúp Từ Phúc tu phục vùng đan hải nhưng tu vi và căn cơ thì thực sự là điều nan giải.
“Long gia”, nghĩ rồi Diệp Thành lại lần nữa gọi Thái Hư Cổ Long ở lòng đất của Chính Dương Tông.
“Có việc gì ngươi nói đi”, Thái Hư Cổ Long vươn mình, nói rồi không quên chớp chớp mắt, liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Nửa đêm nửa hôm, ngươi cũng được đấy nhỉ?”
“Chuyện đặc biệt”, Diệp Thành cười, hỏi: “Có cách nào có thể lấy lại tu vi căn cơ không?”
“Niết bàn thoát biến dưới thiên kiếp”, Thái Hư Cổ Long đáp lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!