Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 71: Gạt đi tình xưa

Thế nhưng khi Cơ Tuyết Băng định tháo mặt nạ của Diệp Thành ra thì Diệp Thành thức tỉnh, hắn nắm lấy cổ tay cô. 

“Cô muốn làm gì?”, Diệp Thành ngồi phắt dậy. 

“Ta…ta chỉ muốn nhìn khuôn mặt của huynh xem có làm sao không”, bị vạch trần hành động, Cơ Tuyết Băng thấy ngại ngùng. 

“Không cần”, Diệp Thành nói với giọng lạnh lùng khiến Cơ Tuyết Băng chợt cảm thấy thất vọng. 

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy tới trước mặt Lã Chí, lấy lại túi đựng đồ của Lã Chí, đến cả linh ngọc và vật phẩm trang sức hắn mang trên người cũng bị Diệp Thành lấy đi không sót món nào. 

Xong xuôi hắn mới triệu gọi chân hoả, đốt thi thể của Lã Chí thành tro. 

Dọn dẹp chiến trường xong xuôi, xác định không để lại dấu tích gì liên quan tới Hằng Nhạc Tông hắn mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng: “Ta không cần cô báo ơn, chỉ cần cô giữ kín chuyện ngày hôm nay, cô có làm được không?” 

Cơ Tuyết Băng không nói gì chỉ khẽ gật đầu. 

Cách làm của Diệp Thành cô ta đương nhiên hiểu. Đã đụng tới Thiên Lôi Chú, cô ta dễ dàng đoán ra được Diệp Thành là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, vì không muốn khiến tông môn thêm rắc rối nên thận trọng một chút vẫn hơn. 

“Cáo từ”, Diệp Thành để lại một câu rồi sải bước đi. 

Thấy Diệp Thành rời đi, Cơ Tuyết Băng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. 

Không ngờ Diệp Thành vừa mới đi được vài bước lại dừng lại nghiêng đầu nhìn Cơ Tuyết Băng ở phía sau, thấy cô đổ quỵ xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, khí tức không ổn định, vết thương trên vai lại có ánh sáng đen mang theo độc tính, hắn lại quay người. 

Hắn vẫn không nỡ nhìn cảnh người hắn từng thương vì độc tính phát tác mà chết ở nơi núi hoang này hoặc có thể sẽ trở thành mồi ăn cho yêu thú. 

“Chỉ một lần này thôi, sau này tuyệt đối không liên quan gì tới cô ấy nữa”, Diệp Thành thầm nhắc nhở mình. 

Trong màn đêm chợt sáng lên ánh lửa. Diệp Thành dùng chân hoả xử lý độc tính trong cơ thể Cơ Tuyết Băng rồi mới khoanh chân ngồi bên đống lửa hồi phục thương thế. 

Ở bên, Cơ Tuyết Băng vài lần lén nhìn hắn nhưng không hề thấy hắn có phản ứng gì, điều này khiến Cơ Tuyết Băng càng cảm thấy thất vọng. Bên cạnh có một mỹ nhân tuyệt thế như vậy, lẽ nào huynh không hề động lòng? 

Cuối cùng Cơ Tuyết Băng cũng không thể kiềm chế thêm mà lên tiếng hỏi: “Huynh là đệ tử của Hằng Nhạc Tông phải không?” 

Diệp Thành lúc này vẫn ngồi thiền, mặc dù nghe được câu hỏi của Cơ Tuyết Băng nhưng hắn không hề đáp. 

Thấy Diệp Thành không đáp lời, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng: “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của huynh thôi”. 

“Ta nói rồi, không cần”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng, đằng sau lớp mặt nạ, hắn không hề mang theo bất cứ tình cảm gì. 

“Vậy…vậy huynh tên là gì?” 

“Trần Dạ”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, cuối cùng hắn vẫn bịa ra một cái tên che giấu thân phận thật của mình. 

Sự lạnh nhạt của Diệp Thành khiến Cơ Tuyết Băng chẳng biết phải xử trí thế nào, cô lấy tay ôm hai đầu gối, có lẽ vì thất vọng nên chẳng nói thêm lời nào. Trong lòng Cơ Tuyết Băng có một cảm giác kỳ lạ, đó chính là sự lạnh nhạt của ân nhân lạ mặt này với mình lại có vẻ khác thường. 

Không biết nếu Cơ Tuyết Băng biết được người ngồi trước mặt mình là người thương trong lòng thuở nào thì cô sẽ có thái độ ra sao. 

“Ta ngồi trước mặt muội mà muội cũng không nhận ra ta sao? Lẽ nào một cái mặt nạ có thể che đậy đi tất cả?”, Diệp Thành thầm cười chua chát và thê lương. 

Mọi thứ đều chứng minh rõ một điều rằng cho dù quá khứ hay hiện tại thì Cơ Tuyết Băng trước mặt đều không yêu hắn quá nhiều, nếu không thì khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy Cơ Tuyết Băng cũng không đến mức chẳng thể nhận ra hắn. Diệp Thành còn mong mỏi gì nữa đâu? 

“Người mà ta yêu cho dù có lăn lộn giữa chốn hồng trần và biến hoa thế nào thì ta đều có thể nhận ra nàng ấy, nhận ra một người không phải dùng mắt mà phải dùng trái tim. Cơ Tuyết Băng, duyên phận giữa ta và muội đã trở thành quá khứ rồi”. 

Đằng sau lớp mặt nạ, Diệp Thành cười thê lương, hắn lại nhắm mắt lại. 

Trời đất chìm vào cơn tĩnh mịch. 

Ngọn lửa vẫn cháy rực, Cơ Tuyết Băng cũng chìm vào trạng thái tu luyện, còn Diệp Thành lúc này đang nhắm mắt nhìn vào bên trong cơ thể. 

Hình thái ma của hắn xuất hiện khi đấu với Lã Chí trông rất dị thường, điều đó chứng minh rằng sự thay đổi của hắn trong gian phòng ở chợ đen U Minh không hề đơn giản như hắn nghĩ. 

“Trong cơ thể ta sao lại có huyết mạch của ma?”, Diệp Thành nghĩ mãi không thông. 

Hắn lại một lần nữa nghĩ tới linh dịch trong bình hồ lô Tử Kim. Đêm đó rõ ràng hắn uống linh dịch bên trong bình mới biến hoá dị thường như vậy, còn linh dịch trước đó hắn uống không hề có vấn đề gì. 

“Vấn đề xuất hiện vào đúng đêm hôm đó”, Diệp Thành như tìm lại được căn nguyên của mọi chuyện, hắn tự suy đoán và nghĩ tới cái lư kia. Đêm đó hắn bỏ cái lư vào trong bình hồ lô nên mới khiến linh dịch khác thường. 

“Lẽ nào bình hồ lô Tử Kim luyện ra thứ gì đó rồi dung hợp vào linh dịch nên mới khiến linh dịch dị thường như vậy?” 

“Nếu thật sự như vậy thì thứ được luyện ra từ cái lư đó nhất định liên quan tới ma”. 

Khi còn làm tình báo ở Chính Dương Tông, hắn đã từng nghe một vài truyền thuyết về ma. 

Nói về ma thì không thể không nhắc tới ma tộc, một tộc thần bí và lớn mạnh. 

Ma tộc là một tộc cổ xưa, khát máu và bạo ngược, bị các tu sĩ chính phái liệt vào hàng ma đạo, còn tộc này đã gây ra không biết bao cơn mưa máu ở vùng đất này, thế nhưng không biết vì sao mà mất tích nhiều năm trời rồi. 

“Huyết mạch ma trong cơ thể mình và thứ được luyện ra từ cái lư kia chắc chắn là huyết ma cho nên mới khiến huyết mạch của mình trúng ma đạo và uy lực của bảo tháp trong tay Lã Chí khiến ma đạo trong cơ thể mình thức tỉnh”. 

Diệp Thành có vẻ đã nghĩ thông mọi thứ. 

Nhớ tới những suy nghĩ khát máu và bạo ngược sau khi biến thành ma thôn tính tâm trí hắn, hắn lại cảm thấy lo lắng. Nếu bị thôn tính đi tâm trí thì nhất định sẽ trở thành đại ma đầu khát máu, hắn không muốn người thân của mình vì thế mà bị thương. 

Có điều nhớ tới sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể sau khi biến thành ma, hắn lại trỗi lên khát khao khó nói thành lời. 

“Ma đạo, đây cũng chính là con át chủ bài”, nghĩ vậy, Diệp Thành gại gại cằm. 

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau. 

Sáng sớm, Diệp Thành bị ba luồng khí tức từ phía xa làm thức tỉnh. Hắn từ từ mở mắt. 

Nhìn vào bầu trời xanh, hắn trông thấy ba đạo thần hồng đang di chuyển tới, và đó đều là trưởng lão của Chính Dương Tông, trong đó có Ngô Trường Thanh. 

“Xem ra Chính Dương Tông thật sự coi trọng và muốn bồi dưỡng Cơ Tuyết Băng, nếu không thì cũng sẽ không đi tìm”, Diệp Thành thầm nhủ. 

Diệp Thành biết mình nên đi, nếu bị Ngô Trường Thanh phát hiện ra thì hắn thật sự lại gặp phải rắc rối. Thế rồi Diệp Thành đứng dậy, thu lại thanh Thiên Khuyết, không nói lời nào mà cứ thế đi vào phía sâu hơn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!