“Sợ?”, Chung Quy bật cười lạnh lùng: “Từ khi ta xuất đạo đến bây giờ, ta chưa bao giờ biết sợ ai đâu”.
“Không sợ thì sao không ra ngoài nghênh chiến?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
“Ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba sao?”, Chung Quy lạnh giọng: “Nếu ta ra khỏi núi thì e rằng giây tiếp theo sẽ gặp cả trăm sát trận của Viêm Hoàng đánh tới, Tần Vũ, ngươi tính toán cũng chu đáo đấy”.
Nghe vậy, Diệp Thành mới nhướng mày, xua tay: “Đại quân Viêm Hoàng nghe lệnh, lùi về sau ba trăm nghìn trượng”.
“Thánh Chủ, đây…”
“Lùi về sau”, Diệp Thành dứt khoát lên tiếng.
Haiz!
Đại quân Viêm Hoàng bất lực nhưng vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của Diệp Thành và lùi về sau.
Sắc mặt mấy người phía Chung Giang cũng vô cùng căng thẳng, thế nhưng nghe truyền âm của Thiên Tông Lão Tổ bọn họ vẫn phải lùi về sau.
Cứ thế, trong mắt đại quân Thiên Hoàng, đại quân của Viêm Hoàng lùi về sau ba trăm nghìn trượng.
Sau khi đại quân Viêm Hoàng lùi đi, chỉ còn lại Diệp Thành đứng giữa hư không, so với linh sơn với đại khí dồi dào của Thiên Hoàng thì cơ thể của hắn trông nhỏ nhoi và cô đơn đến lạ, ấy thế mà bóng hình vẫn sừng sững giữa núi non.
“Giờ đủ chưa?”, Diệp Thành nhìn Chung Quy, giọng nói mang theo vẻ khiêu khích.
Chung Quy cau mày, không ngờ Diệp Thành lại cho đại quân lùi về sau nên một người ngông cuồng như ông ta không khỏi cảm thấy hoài nghi.
“Sao, ông còn sợ sao?”, Diệp Thành bật cười.
“Sợ? Chỉ dựa vào ngươi mà khiến ta phải sợ sao?”, mặc dù hoài nghi nhưng Chung Quy vẫn bước ra.
Nếu như đến cả ra ngoài sơn môn còn không ra thì danh tiếng và thể diện của ông ta sẽ mất sạch trước đại quân của Viêm Hoàng và Thiên Hoàng, cái tên Chung Quy cũng sẽ trở thành trò cười của cả Đại Sở.
Thế rồi, hai người đứng sừng sững đối mặt với nhau trong hư không, kéo theo sự chú ý của cả Viêm Hoàng và Thiên Hoàng.
Chung Quy không ra tay luôn mà ngẩng đầu nhìn Huyền Thương Ngọc Giới đang lơ lửng trong hư không, ánh mắt mang theo sự mong mỏi.
Bao nhiêu năm rồi, ông ta nhiều lần tự huyễn hoặc bản thân, nghĩ tới Thánh Vật của Viêm Hoàng, rồi nghĩ tới cảnh có ngày mình sẽ trở thành Viêm Hoàng Thánh Chủ, sau khi Chung Viêm qua đời, ông ta mới dẫn đại quân rời khỏi Viêm Hoàng, chỉ mong có ngày đạt được mục đích.
Hiện giờ được nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới, ông ta như trỗi lên cơn sóng lòng.
“Nếu như ông thua thì phải giữ lời hứa”, khi Chung Quy còn đang nhìn chiếc nhẫn, Diệp Thành đã lên tiếng, hắn nhìn Chung Quy với vẻ mặt hứng thú.
“Chung Quy ta nhất ngôn cửu đỉnh”, Chung Quy hắng giọng.
Dứt lời, Chung Quy lập tức ra tay, bước ra một bước, bàn tay vung ngang trời, huyễn hoá ra một bàn tay khổng lồ che trời trấn áp về phía Diệp Thành, áp lực nặng tựa núi non, còn chưa giáng xuống đã khiến mặt đất nứt lìa.
Thấy vậy, linh lực trong vùng đan hải của Diệp Thành cuộn trào, trong người hắn như có ngọn lửa thiêu đốt, hắn sải bước ra, nghịch thiên sát phạt lên, tung ra một chưởng bát hoang lên trời mang theo nhiều bí pháp khác với chiến ý vô địch, bá đạo vô song.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bàn tay che trời của Chung Quy và nắm đấm màu vàng kim của Diệp Thành va chạm vào nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!