Sau một canh giờ, Cổ Tam Thông mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, ông ta nhảy lên.
Được lắm!
Ngay sau đó, bên trong địa cung liên tiếp vang lên từng tiếng cười sảng khoái, tiếng cười này như sấm rền khiến cả địa cung vang dội âm thanh không ngớt. Diệp Thành đứng bên suýt chút nữa thì ngã ra đất.
Cũng đúng, bị đạo thương dày vò mấy trăm năm như vậy, có vài ngày mà đạo thương được chữa khỏi, tâm trạng vui sướng thế nào có lẽ Cổ Tam Thông là người rõ nhất.
Không biết mất bao lâu, Cổ Tam Thông mới vặn cổ vặn mình.
Ha ha ha!
Cổ Tam Thông ghé lại gần Diệp Thành, ông ta nhướng mày rồi mới cười một cách giảo hoạt: “Tiểu tử, thiên lôi của ngươi cũng không tồi, cho ta mượn chơi vài ngày được không?”
“Cái này…”, Diệp Thành vừa định nói thì Hồng Trần Tuyết ở bên đã kéo hắn về sau.
“Cổ đạo hữu, chi bằng chúng ta nói chuyện đại chiến hai ngày tới đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười.
“Có một điểm ngươi phải nhớ, đừng cho ông ta mượn đồ”, phía này, Chung Giang đã truyền âm cho Diệp Thành: “Nếu cho ông ta mượn thì không lấy lại được đâu”.
Diệp Thành há miệng và hắn cũng hiểu vì sao Hồng Trần Tuyết lạ lôi hắn đi, nếu như cho Cổ Tam Thông mượn thiên lôi thì có trời mới biết có lấy lại được không.
Có điều nói tới việc mượn không trả thì Diệp Thành lại nghĩ tới một tên tiện nhân khác đó là Ngô Tam Pháo, hắn nhớ hôm đó Thái Ất Chân Nhân dặn hắn đừng cho Ngô Tam Pháo mượn đồ, vì tên này mượn không bao giờ trả.
Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Chung Giang.
Hắn không cần hỏi cũng biết Chung Giang nhất định đã từng cho Cổ Tam Thông mượn thứ đồ gì đó đến giờ vẫn chưa trả, nếu không thì ông ta cũng sẽ truyền âm cảnh cáo Diệp Thành.
“Đừng nói gì cả, hai ngày sau xem lão tử đây tàn sát tứ phương”, phía này, Hồng Trần Tuyết và Cổ Tam Thông nói chuyện rất ăn ý.
Cổ Tam Thông đúng như lời Chung Giang nói, ông ta là một kẻ máu chiến, vả lại còn là một người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, chỗ nào náo nhiệt thì tới đó, hai ngày sau phải phục kích Thị Huyết Điện và huyền Hoàng, việc này giao cho ông ta là quá hợp lý.
“Nhìn mà xem”, Cổ Tam Thông vươn vai sau đó đảo mắt nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, thiên lôi của ngươi…”
“Cổ đạo hữu hiếm khi mới tới Viêm Hoàng chơi, ta dẫn ông đi dạo nhé?”, lần này, Chung Giang cứ thế tiến tới trước mặt Cổ Tam Thông, không cho ông ta cơ hội lại gần Diệp Thành.
Thấy vậy, Cổ Tam Thông nhướng mày liếc nhìn Chung Giang rồi lại liếc nhìn Hồng Trần Tuyết ở bên, ho hắng nói: “Ta nói này, hai người sao cứ như đang đề phòng ta vậy?”
“Cổ huynh nói gì thế, đi thôi, uống vài chén nào”, Chung Giang nói rồi kéo Cổ Tam Thông đi.
“Ơ tiểu tử à, đợi lát nữa ta tới tìm ngươi nói chuyện”, Cổ Tam Thông bị kéo đi nhưng vẫn không quên ném lại cho Diệp Thành một câu.
Nghe vậy, Diệp Thành mới bất giác giật giật khoé miệng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!