Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Phi kiếm khổng lồ vẫn như trường hồng di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Trên phi kiếm, Diệp Thành khoanh chân ngồi xếp bằng, trong cơ thể không ngừng vang lên những tiếng răng rắc, khả năng hồi phục bá đạo của Man Hoang Luyện Thể liên tục nối liền những đoạn xương bị gãy của hắn.
Chung Giang ngồi bên cạnh hắn cảm thán không ngớt, thầm nói khả năng hồi phục của Diệp Thành thật đáng sợ.
Ở bên kia, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết rất kỳ lạ, bà ngơ ngác nhìn Diệp Thành không chớp mắt, hai mắt mê ly, nhìn một cách đắm say.
Bên này, Diệp Thành đã cựa cơ thể không chỉ một lần, bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, khiến hắn đều không được tự nhiên.
“Sư huynh, lẽ nào huynh không phát hiện hắn rất giống một người sao?”, không biết đến lúc nào Hồng Trần Tuyết mới lẩm bẩm một câu.
“Đương nhiên là giống”, Chung Giang vuốt râu: “Hắn thật sự giống hệt sư tôn”.
Nghe giọng điệu không hề bất ngờ của Chung Giang, Hồng Trần Tuyết bất giác quay đầu lại nhìn ông, thử dò hỏi: “Sư… Sư huynh đã biết từ lâu rồi sao?”
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hồng Trần Tuyết, Chung Giang sững người: “Sao thế? Sư muội không biết ư?”
“Muội… Muội làm sao biết được? Đây là lần đầu tiên muội được thấy khuôn mặt thật của hắn”.
Bà vừa dứt lời, Chung Giang không khỏi nhìn Diệp Thành: “Ngươi không cho sư muội thấy khuôn mặt thật của mình à?”
Diệp Thành ho khan rồi lắc đầu: “Ta tưởng tiền bối nói cho bà ấy rồi”.
Khoé miệng Chung Giang giật giật: “Ta cứ tưởng ngươi cho muội ấy thấy từ lâu rồi”.
Cuộc nói chuyện vô bổ giữa hai người khiến Hồng Trần Tuyết ở bên cạnh không kìm được day đầu mày, đến giờ bà vẫn không hay biết gì.
Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành, bà mới thật sự hiểu tại sao ngày đó hắn không muốn cởi bỏ mặt nạ, cũng đã hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn ngày đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!