Lão già áo đen còn đang lùi về phía sau đã bị nhất kiếm của Diệp Thành đâm xuyên lồng ngực, ngay cả linh hồn cũng khó tránh được kiếp nạn này.
Con ngươi của ông ta lồi lên, trong mắt hiện đầy vẻ khó tin.
Đến lúc chết ông ta vẫn không hiểu, đường đường là sát thủ cảnh giới Không Minh của Sát Thủ Thần Triều, chẳng những không giết được một tên ở cảnh giới Linh Hư mà còn bị nhất kiếm tuyệt sát của đối phương tiêu diệt, bản thân ông ta còn chưa ra nổi ba chiêu.
Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn rút kiếm Xích Tiêu ra đá thi thể lão già áo đen vào hư không, nhưng chiến mâu của ông ta lại bị hắn cầm trong tay.
Ong!
Ong!
Chiến mâu màu đen rung lên kịch liệt như muốn thoát khỏi tay Diệp Thành.
Diệp Thành nheo mắt, từ thân chiến mâu nhìn ra điều bí ẩn, hắn nhìn thấy một loại quái vật khủng khiếp bị phong ấn trong chiến mâu, đây là một loại binh khí vô cùng mạnh.
Nhưng trong mắt Diệp Thành, nó lại chẳng là gì.
Hắn khẽ hô một tiếng, khí lực cũng mạnh không kém, lại có bí pháp linh hồn duy trì nên nhanh chóng khiến binh linh trong chiến mâu tan thành mây khói.
Sau đó Diệp Thành đột nhiên xoay người, vung chiến mâu phóng về phía sau.
Phụt!
Ngay lập tức, máu tươi bắn ra tung toé, một người mặc áo đen chuẩn bị ra tay giết hắn đã bị chiến mâu đâm vào hoá thành huyết vụ.
Keng!
Ngay sau đó ở phía góc chéo lại có một thanh kiếm màu đen lao vụt ra, xuyên về phía đầu mày hắn.
“Thánh chủ của Viêm Hoàng dễ giết vậy chắc?”, Diệp Thành hừ lạnh, dùng mâu làm gậy quét ngang một vòng, người mặc đồ đen đánh lén bị một mâu của hắn đánh bay ra ngoài, cả người lộn nhào hơn chục lần trong hư không mới dừng lại.
Người áo đen biến sắc, chuẩn bị trốn vào không gian hư không.
Chỉ là gã không có cơ hội đó, vì nhất kiếm tuyệt sát của Diệp Thành đã tới, một kiếm chém đứt yết hầu, ra tay nhanh gọn chuẩn xác.
Sau khi tiêu diệt người này, Diệp Thành lập tức chạy về phía Hồng Trần Tuyết và Chung Giang.
Nhưng vừa đi được hai bước thì có một thanh niên mặc đồ đen, đeo mặt nạ đầu quỷ chặn đường hắn.
Thanh niên này không cùng cấp bậc với những người lúc trước, tuy tu vi chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, nhưng khí thế lạnh lẽo lại khiến Diệp Thành bất giác rùng mình, như thể đứng trước mặt hắn không phải người mà là một thanh sát kiếm sắp rút khỏi vỏ khiến người khác sợ hãi.
“Thánh chủ Viêm Hoàng quả nhiên danh bất hư truyền”, gã thanh niên áo đen cười âm hiểm, toàn thân có hắc khí bao quanh, hắn còn nghe thấy âm thanh ào ào, nhìn kỹ thì thấy trong hắc khí có phù văn quỷ dị đang di chuyển, ngưng tụ thành một sợi dây chuyền phù văn, giống như con rắn đang chuyển động.
“Sát Thủ Thần Triều có một không hai từ trước đến nay, chắc ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt!”, Diệp Thành cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm người thanh niên áo đen trước mặt.
“Tên cũng chỉ là danh hiệu mà thôi”, gã thanh niên áo đen cong môi nở nụ cười đùa bỡn: “Nhưng nếu ngươi muốn nghe thì ta có thể…”
“Không cần nói, lão tử không muốn nghe”, Diệp Thành cắt ngang lời hắn ta, sau đó bước ra một bước, dùng kiếm quét ngang hư không.