Đột nhiên, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết run rẩy, bao nhiêu năm rồi, bọn họ không ngừng tranh đấu, chưa từng nghe đối phương gọi mình là sư huynh, sư muội, Chung Ly lên tiếng như vậy khiến cả hai không khỏi xót xa.
Cuối cùng, vẻ mặt của Chung Giang và Hồng Trần Tuyết cũng nguội lạnh hơn, bọn họ dù có đối đầu với nhau thế nào thì cũng không thể thay đổi một sự thật rằng hai bên là đồng môn của nhau.
“Chúng ta đợi ngày hôm nay lâu rồi”, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết mỉm cười nói, cuối cùng bọn họ cũng hạ thấp cái tôi, bước tới đỡ Chung Ly.
“Ta đã sai rồi”.
“Mọi việc qua rồi”.
Cả ba người cứ thế ngồi đó, người này một câu, người kia một câu nói lên nỗi lòng của nhau trong mấy trăm năm nay.
Lúc này, nơi đó đâu còn phân chia Viêm Hoàng, Nhân Hoàng hay Địa Hoàng nữa, đâu còn Viêm Tôn, Phong Tôn hay Lôi Tôn, hiện giờ bọn họ là huynh muội đồng môn của nhau.
Ở bên, Diệp Thành và Si Hồn đứng đó không nói lời nào.
“Vết thương nặng quá”, Diệp Thành mặc dù không lên tiếng nhưng hắn đã dùng Tiên Luân Nhãn để nhìn thương thế của Chung Ly, hắn trông thấy công thể của Chung Ly đã tan nát, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi linh hồn.
“Chung Ly vốn dĩ giỏi về ám sát, còn là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, người có thể khiến ông ta bị thương rốt cục mạnh tới mức nào chứ?”, sau một hồi, trong đôi mắt Diệp Thành trông rõ vẻ kinh ngạc, Sát Thủ Thần Triều thần bí mà mạnh như vậy, là sự kiêng dè trước nay chưa từng có của người khác.
“Người từng gặp người của Sát Thủ Thần Triều sao?”, nghĩ rồi, Diệp Thành bất giác truyền âm cho Si Hồn.
Mặc dù Si Hồn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn gật đầu.
“Đối phương ở cảnh giới Chuẩn Thiên?”, Diệp Thành lại lần nữa truyền âm đến, với khả năng của hắn thì người có thể khiến Chung Ly như vậy nhất định có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Có điều điều khiến hắn không ngờ tới đó là Si Hồn lại lắc đầu: “Người ra tay hại Thánh Chủ là một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, khả năng giết hại của hắn thực sự không thể dùng từ khủng khiếp để hình dung nữa”.
“Cảnh…cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”, Diệp Thành hết sức kinh ngạc, tin tức này còn chấn động hơn những gì mà hắn có thể tưởng tượng, nếu người này tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên thì há chẳng phải là vô địch thiên hạ sao.
“Với hiểu biết của ta thì người này chính là Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều, khi ở Đông Hoàng, hắn bị phong ấn, mãi tới trước đó không lâu mới giải phong ấn ra ngoài”, khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì Si Hồn lại truyền âm: “Không chỉ là Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều, năm xưa nhóm sát thủ của Sát Thủ Thần Triều bị phong ấn cũng liên tiếp được giải phong ấn”.
Nói tới đây, kể cả là Si Hồn cũng phải tỏ vẻ mặt kiêng dè: “Bọn họ chính là một nhóm sát thần”.
Diệp Thành kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nếu đối đầu quang minh chính đại thì không sao nhưng nếu bị một nhóm sát thần đánh úp như vậy thì cho dù là thế lực phương nào cũng sẽ không thể ngủ yên.
Khi cả hai người đang truyền âm qua lại thì Chung Ly với trạng thái tồi tệ nhất lại đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Thành, đặc biệt là khi nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành, ông ta bất giác hồi tưởng tới những chuyện xưa.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối Chung Ly”, thấy Chung Ly nhìn mình, Diệp Thành vội tiến lên trước hành lễ, không phải với thân phận là Thánh Chủ của Viêm Hoàng mà với thân phận của một hậu bối.
“Sát Thần Phong Vân, quả nhiên danh bất hư truyền”, Chung Ly mỉm cười với khuôn mặt mỏi mệt, trong nụ cười còn mang theo sự vui mừng: “Xem ra chúng ta đã già thật rồi, chúng ta không còn là chúng ta của những năm xưa nữa, thời đại của chúng ta đã qua rồi”.
“Tiền bối quá lời rồi ạ”.
“Ta có thể nhìn ra được bóng dáng của sư tôn từ trên người ngươi”, Chung Ly mỉm cười nói: “Mặc dù ta không nhìn thấy được ngày Viêm Hoàng thống nhất nhưng ta biết Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín có thể khiến cho Viêm Hoàng quay lại thời kỳ huy hoàng một lần nữa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!