Linh sơn của Viêm Hoàng.
Sự trở lại của Nhân Hoàng khiến mọi người đều chìm trong niềm vui sướng, ai nấy đều bận rộn.
Mọi người hợp lực để ngưng tạo một linh sơn hùng vĩ khác bên cạnh Viêm Hoàng, nối liền với linh sơn của Viêm Hoàng thành một thể.
Sát trận, ngưng linh trận, phòng ngự pháp trận mang về từ Nhân Hoàng đều được lạc ấn lên linh sơn của Viêm Hoàng, ngay cả kết giới hộ tông cũng được lạc ấn ở đây, tạo thành lớp phòng ngự cực mạnh.
Nhìn từ xa, linh sơn của Viêm Hoàng mây mù lượn lờ, linh khí vờn quanh giống như tiên cảnh giữa chốn trần gian.
Mà sau khi được Nhân Hoàng sát nhập, thực lực của Viêm Hoàng đương nhiên tăng lên gấp đôi, lại thêm có Chung Giang và Hồng Trần Tuyết trấn giữ, cho dù Thị Huyết Điện cũng không dám tới xâm lược lần nữa.
Mà đệ tử và trưởng lão của Nhân Hoàng với Viêm Hoàng cũng rất hợp nhau, hai bên đặt bí pháp của mình vào Tàng Thư Các của Viêm Hoàng, cùng chia sẻ với đối phương.
Trên linh sơn, Diệp Thành, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đang ngồi phía sau một căn lầu các.
“Như trước đây, muội vẫn phụ trách tình báo”, Hồng Trần Tuyết nhấp một ngụm trà.
“Vậy thì tốt quá”, Chung Giang cười vui vẻ vuốt râu: “So về mạng lưới tình báo, có lẽ không thế lực nào ở Đại Sở có thể so sánh với Nhân Hoàng của sư muội, Nhân Hoàng gia nhập khiến cho Viêm Hoàng như hổ thêm cánh”.
“Vậy mục tiêu tiếp theo là thế lực nào?”, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang đều nhìn Diệp Thành.
“Lôi kéo mọi người”, Diệp Thành cười nhẹ.
“Lôi kéo mọi người?”
“Đúng thế”, Diệp Thành lại cười: “Mấy năm nay, Thị Huyết Điện đánh hết gia tộc này tới gia tộc khác, gây thù chuốc oán với rất nhiều người. Tục ngữ có câu ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn’, tại sao chúng ta không chiêu mộ họ về phe Viêm Hoàng?”
“Nghe giọng điệu này của Thánh chủ là đã chọn được ứng cử viên thích hợp rồi phải không?”
“Đương nhiên”, Diệp Thành rót một chén rượu, cười bảo: “Thiên Tông thế gia và nhà họ Tô ở thành Xuân Thu, hai nhà này đều vì Thị Huyết Điện mà nguyên khí bị tổn hại nặng nề, cả hai đều đang tìm kiếm đồng minh, ngoài ra hai nhà này đều nợ ta một ân huệ, chúng ta nói vào lúc này là hợp lý nhất rồi”.
“Ta biết chuyện của nhà họ Tô, họ không chỉ một lần phái người đi tìm liên minh, nhưng vì nội bộ Viêm Hoàng lục đục nên ta cũng không muốn kéo họ xuống nước, bây giờ tình thế đã khác, ta thấy khả thi đấy. Còn Thiên Tông thế gia…”
Nói đến đây, Chung Giang ngờ vực nhìn Diệp Thành: “Ta rất tò mò, Sở Thương Tông có đạo thương, cho dù ngày hôm đó có ngươi giúp đỡ thì cũng vẫn khó đánh bại được tiến công của Thị Huyết Điện, rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy?”
“Ta đã chữa khỏi đạo thương của ông ấy!”
Hắn vừa thốt ra lời này, không chỉ Chung Giang mà Hồng Trần Tuyết cũng tỏ vẻ bất ngờ: “Đạo thương cũng chữa được ư?”
“Được chứ, được chứ!”
Nghe vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt thoải mái của Diệp Thành thì chuyện này chắc chắn không phải giả.
Nhất thời, một tia sáng yếu ớt loé lên trong mắt của hai người, thầm nói người thanh niên trước mặt này không đơn giản như họ nghĩ, mặc dù hắn chỉ ở cảnh giới Linh Hư, nhưng lại có rất nhiều sắc thái bí ẩn.
“Nếu là như vậy, có lẽ ta có thể kéo được một người cảnh giới Chuẩn Thiên về phía Viêm Hoàng”, Chung Giang trầm tư một lúc rồi từ từ cất lời.
Nghe vậy, mắt Diệp Thành sáng lên: “Ai vậy?”
“Đó là một tản tu”, Chung Giang khẽ cười: “Là một đạo hữu ta quen khi đi dạo chơi, không biết vì sao người đó lại trúng đạo thương, cả trăm năm rồi vẫn chưa tìm ra cách giải cứu. Nếu ngươi có thể chữa lành đạo thương thì bảo ông ấy đến Viêm Hoàng của chúng ta làm khách khanh trưởng lão cũng được”.
“Chuyện này ổn đấy, vậy tiền bối liên hệ nhé”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Tiền bối tìm được thì đạo thương của ông ấy cứ để ta lo”.
“Vậy phải tìm được đã, có trời mới biết bây giờ ông ấy ở đâu”.
“Không sao, chúng ta có mạng lưới tình báo mà”, Diệp Thành lại nhìn sang Hồng Trần Tuyết.