Kẻ mạnh của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng sát phạt tới cũng không thể nào tin nổi cảnh tượng này.
“Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại…lại bị giết chết sao?”, người của Nhân Hoàng há hốc miệng.
Chậc!
Người của Nhân Hoàng nuốt nước bọt, “Thánh chủ cũng…cũng thật mạnh”.
Hồng Trần Tuyết bay trong không trung tới đây, trong mắt bà ta rõ vẻ kinh ngạc, bà ta thầm nhủ: “Giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ trong phút chốc, chiến tích của ngươi đã vượt qua cả sư tôn rồi”.
Phụt!
Trên mặt đất, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Dưới chân hắn chính là thi thể của lão già mặc huyết bào, người ta có thể thấy trong đôi mắt lão ta vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc khó tin.
Cũng đúng, lão ta chết trong sự uất ức.
“Tiền bối, thi thể của ông ta có thể cho ta được không?”, thấy Chung Giang đi tới, Diệp Thành cười nói.
“Ông ta là do người giết, tuỳ người xử lý”, Chung Giang cười nhẹ nhàng, thấy khả năng cũng như thực lực của Diệp Thành, là lão bối của Viêm Hoàng, ông ta cũng có phần nào được an ủi, vì ông ta đã nhìn thấy được hi vọng thống nhất của Viêm Hoàng.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay thu lại thi thể của lão già mặc huyết bào. Hắn quyết định tìm thời gian luyện chế ông ta thành Âm Minh Tử Tướng.
“Thánh chủ uy võ”, không biết là ai hô lên.
“Thánh chủ uy võ”.
“Thánh chủ uy võ”.
Âm thanh này vang vọng trong hư không vô tận.
Với chiến tích trong trận chiến lần này, Diệp Thành đã chinh phục được tất cả mọi người, hắn tạo ra uy danh hiển hách với danh nghĩa là Thánh chủ của Viêm Hoàng.
Thấy cảnh này, Chung Giang lại lần nữa mỉm cười ôn hoà. Ở cách đó không xa, Hồng Trần Tuyết cũng đỏ mặt, bà ta hiếm khi mới nở nụ cười.
Sau trận chiến, người của Viêm Hoàng và Nhân Hoàng nhanh chóng thu dọn chiến trường.
Đêm tối, ở linh sơn Nhân Hoàng, ngọn lửa cháy bùng, mùi hương thơm ngào ngạt của rượu bay khắp linh sơn.
“Không say không về”, người của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng quây quần lại với nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện về những ngày tháng qua.
Cảnh tượng lúc này hết sức náo nhiệt, tâm trạng của ai nấy đều hết sức phức tạp.
Lúc này đâu còn người nào để ý tới việc Nhân Hoàng và Viêm Hoàng phân tách nữa, bọn họ cứ thế uống rượu, nói chuyện, những lão bối không kìm nén được mà rưng rưng nước mắt: “Ta muốn về nhà”.
Lời này nói ra khiến nhiều người chợt thấy cay sống mũi.
Có lẽ đệ tử của Viêm Hoàng và Nhân Hoàng không thể hiểu tâm trạng của các bậc tiền bối, bọn họ từng là huynh đệ tốt nhưng vì một số nguyên nhân nên buộc phải chia thành hai phe phái.
Hiện giờ lại lần nữa cùng kề vai sát cánh chiến đấu, tâm trạng ai nấy hết sức bồi hồi.
Thấy những lão bối rưng rưng nước mắt, Diệp Thành ở bên cầm hũ rượu tĩnh lặng uống, hắn đột nhiên nói một câu: “Chung Tiêu tiền bối cúng là một phần máu mủ huyết mạch của Viêm Hoàng, vì sao lại phải phân thành hai, nếu như Hồng Trần tiền bối còn tại thế thì nhất định không mong muốn thấy cảnh Viêm Hoàng chia năm sẻ bảy”.
Ở bên, Hồng Trần Tuyết mím mối, hiếm khi mới nở nụ cười: “Chúng ta về nhà thôi”.
Đêm tối, Nhân Hoàng thu dọn nhanh chóng rồi mang đi tất cả những gì có giá trị, đến cả trận pháp cũng được mang đi tới Viêm Hoàng, một phương hào hùng khí thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!