Sau khi cố định được Âm Minh Tử Tướng, Diệp Thành mới từ từ ghé lại, dùng Tiên Luân Nhãn quan sát.
“Thực lực tương đương tu sĩ tầng thứ tám cảnh giới Linh Hư”, Diệp Thành xoa cằm thầm nhủ: “Có máu có thịt, là một thi thể cổ đại, bị người ta dùng chú ấn”.
Nói tới chú ấn, Diệp Thành lại nhìn phần trán của Âm Minh Tử Tướng, hắn trông thấy một đạo chú ấn dị thường ở trán tên này, cũng chính là đạo chú ấn thao túng mọi hoạt động của nó.
Nghĩ tới đây, Diệp Thành mới rạch trán của Âm Minh Tử Tướng ra để lấy chú ấn.
Chú ấn này màu tím vàng, lơ lửng trong tay Diệp Thành, còn có khí huyết lạnh lẽo bao quanh, đừng thấy nó nhỏ như lòng bàn tay tẻ nhỏ mà coi thường, nó hết sức huyền diệu đấy.
Diệp Thành nheo mắt trái, hắn chăm chú quan sát chú ấn tử kim trong lòng bàn tay, điều khiến hắn phải ngạc nhiên đó là hắn nắm bắt được linh hồn lạc ấn trong chú ấn này.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Chú ấn tử kim này cũng do con người luyện chế ra, việc luyện chế chú ấn và luyện chế đan dược có điểm chung, trong đan dược có linh hồn lạc ấn còn trong chú ấn có linh hồn lạc ấn của người luyện chế”.
Nói tới đây, Diệp Thành càng cười tươi hơn: “Nếu vậy chỉ cần phá giải được linh hồn lạc ấn thì ta có thể luyện chế ra chú ấn, như vậy, chỉ cần luyện ra được chú ấn thì ta cũng có thể luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng”.
Nói rồi, Diệp Thành nheo mắt hơn nữa, hắn chăm chú quan sát linh hồn lạc ấn trong chú ấn.
Hắn nhìn thấy một lão già toàn thân mặc đạo bào màu tím, lúc này ông ta đang kiểm soát ngọn lửa để luyện chế chú ấn, mức độ luyện chế có vẻ phức tạp, không hề thua kém bất cứ một viên linh đan năm vân nào.
Có điều đối với Diệp Thành mà nói thì lại chẳng đáng ngại.
Cấp bậc linh hồn của hắn đã đạt tới cấp Địa, vả lại sau khi hắn có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì công thể và linh hồn đều được niết bàn, thoát biến, cấp bậc linh hồn cũng đã đạt tới cấp Địa đỉnh phong.
Với tu vi linh hồn như vậy, nếu như có đan phương của linh đan luyện chế ra một viên linh đan năm vân thì không phải là chuyện khó khăn gì.
Đã có thể luyện ra linh đan năm vân thì chắc chắn cũng có thể luyện ra chú ấn điều khiển cơ thể cổ xưa.
Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại, khoé miệng hắn nở nụ cười: “Đúng là kì diệu, nếu cho ta một thi thể cường tráng thì ta cũng có thể luyện ra được một Âm Minh Tử Tướng mạnh mẽ”.
Nói tới đây, trong ánh mắt Diệp Thành lại xuất hiện hàn mang, hắn cứ thế bóp nát chú ấn trong lòng bàn tay.
Phụt!
Trong không gian như có tiếng phun ra máu.
Bên trong một địa cung sâu thẳm ở cách đó không biết mấy chục dặm, một người mặc đại bào màu tím xuất hiện với đô mắt u ám: “Âm Minh Tử Tướng phái tới Thập Vạn Địa Sơn bị người ta mang đi? Rốt cục là ai lại có thể bóp nát đạo chú ấn đó?”
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Mới sáng sớm, Diệp Thành vươn vai, một luồng ánh sáng lướt qua trước mặt hắn, hoá thành bóng người, và nếu nhìn kĩ thì chính là Chung Giang.
“Đi theo ta”, Chung Giang không giải thích gì, ông ta nắm lấy tay Diệp Thành bước vào không gian hư vô.
“Tiền bối, có việc gì mà gấp gáp vậy?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Chung Giang.
“Viêm Hoàng vừa truyền tin tới: Đêm qua Chung Tiêu sư muội bị hãm hại, trọng thương đầy mình, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đang công kích linh sơn của Nhân Hoàng”.
“Lại là Thị Huyết Điện”, nghe ba từ này, trong đôi mắt Diệp Thành bất giác hiện lên ánh nhìn lạnh lùng.