Nói tới hố thần, mười mấy người đều hết sức phẫn nộ: “Chúng ta tìm được không ít bảo bối nhưng đều bị Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cướp mất rồi”.
Thấy vẻ mặt bực bội của các đệ tử, Diệp Thành bất giác xoa mũi. Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cướp của các người đều là do ta giả mạo mà ra cả.
Có điều những lời này Diệp Thành đương nhiên sẽ không nói ra, nếu không thì mười mấy đệ tử sẽ chửi hắn không ngẩng được lên mất.
“Trước đây chúng ta không biết Tần sư huynh là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, mong huynh lượng thứ”, khi Diệp Thành đang xoa mũi thì mười mấy đệ tử Viêm Hoàng lại lần nữa cung kính chắp tay: “Nếu trước đó có gì mạo phạm, xin huynh bỏ qua cho”.
“Ta không phải là tiểu nhân đâu”, Diệp Thành xua tay tuỳ ý sau đó phất áo lấy ra mười mấy cái túi đựng đồ đặt vào tay bọn họ, bên trong mỗi túi đựng đồ đều có một triệu linh thạch.
“Thánh chủ, đây…”, mười mấy đệ tử bất ngờ, bọn họ có phần ngỡ ngàng, thầm nói thánh chủ thật rộng lượng.
“Ta trước nay đều rất hào phóng với người của mình”, Diệp Thành mỉm cười, “còn chuyện mà mọi người bị cướp trong hố thần thì sẽ có ngày ta đích thân tìm Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng tính sổ, mọi người chỉ việc quan tâm tới việc chính của mình là tu luyện thôi”.
“Chúng ta sẽ không phụ sự kì vọng của Thánh Chủ”, không thể phủ nhận lời nói của Diệp Thành khiến mười mấy đệ tử kia rất cảm kích.
Thực ra bọn họ đâu biết Diệp Thành rộng lượng như vậy chủ yếu là vì cảm thấy áy náy, cướp đi bảo bối của đệ tử phia mình thật sự không thể để bọn họ phải chịu thiệt được.
Sau khi mười mấy đệ tử rời đi, Diệp Thành mới vươn vai.
“Ngày mai phải tới Nhân Hoàng rồi, không biết Chung Tiêu, à không, Hồng Trần Tuyết có bóp chết mình không nữa?”, Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa định đi vào một thế giới không gian nhỏ bé để ngủ một giấc.
Thế nhưng đúng lúc này, một đạo lưu quang xuất hiện trên vai Diệp Thành, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Tiểu Linh Oa.
“Tiểu tử, ta dẫn ngươi đi tìm chỗ hay ho”, Tiểu Linh Oa sáng mắt nhìn Diệp Thành, trông bộ tên tí hon này đã phát hiện ra thứ hay ho ở Viêm Hoàng.
“Không rảnh”, Diệp Thành nói rồi toan bước đi.
“Bên đó có một nam một nữ đang ân ái”.
“Đi xem xem”, nào ngờ một chân của Diệp Thành đã bước vào thế giới nhỏ, hắn vội vàng chạy nhanh hơn thỏ.
Cứ thế cả hai một trước một sau tới đỉnh núi cũng khá cheo leo của linh sơn ở Viêm Hoàng.
Ô…a..a…ư..ô!
Vừa đáp xuống, Diệp Thành bèn nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ tử vang vọng trong lầu các nhỏ, trong lúc này, hắn cũng nghe thấy tiếng thở dốc của nam nhân.
“Nhìn đi, ta không lừa ngươi chứ?”, ở bên, Tiểu Linh Oa vừa nói vừa nhìn lầu các nhỏ với ánh mắt sáng cả lên.
“Đúng là đặc sắc”, nhìn lầu các nhỏ với những âm thanh có tiết tấu vang vọng, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, lực đạo này, tần suất này, phong cách này được gọi là âm thanh trên giường đó. Ha ha ha.
A…ô…a…ô…a…
Nghe tiếng rên rỉ của nữ nhân bên trong lầu các, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân rạo rực, tà hoả bùng lên, giống như thể hắn đang được sống lại đêm nồng cháy với Sở Linh vậy. Tiếng rên rỉ đó rõ ràng là quá khơi gợi.
“Nếu như có hôm nào đó có thể đưa sư phụ xinh đẹp lên giường thì ta đảm bảo có thể làm tới mười ngày hoặc nửa tháng”, không biết vì sao mà trong lòng lòng tên súc sinh Diệp Thành này đột nhiên lại manh nha ý định tà ác như vậy.
“Tiếng rên rỉ của sư phụ xinh đẹp chắc chắc sẽ rất hay, hi hi hi”, Diệp Thành nghĩ rồi bất giác cười khúc khích, hắn cứ cười như thế rồi ở phần thân dưới, cậu nhỏ đã chồi lên từ bao giờ.
“Làm gì mà ngươi cười dâm tà thế hả?”, nghe điệu cười của Diệp Thành, Tiểu Linh Oa ở bên nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!