Nghe thấy lời này, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên, hắn hỏi thử: “Ý tiền bối là còn người khác có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?”
“Tất nhiên rồi”, Chung Giang vội nói: “Sư tôn ta cũng có một con mắt như thế này, mắt hai người giống hệt nhau, điểm khác biệt là Tiên Luân Nhãn của ông ấy ở mắt phải, còn của ngươi thì ở bên trái”.
“Sư tôn của tiền bối là người tiên tộc sao?”
“Không phải”.
Nghe vậy, Diệp Thành không còn bình tĩnh được nữa.
Tia sáng xa xăm, bất định loé lên trong mắt, suy nghĩ trong lòng Diệp Thành nhanh chóng trỗi dậy: “Thật sự quá trùng hợp! Sư tôn của tiền bối Chung Giang không phải người của tiên tộc, ông ấy có một bên mắt là Tiên Luân Nhãn, mà mình không phải người của tiên tộc, cũng có một bên mắt là Tiên Luân Nhãn”.
“Ông ấy là mắt phải, mình là mắt trái, chẳng lẽ sư tôn của họ cũng được tiên tộc truyền Tiên Luân Nhãn cho sao?”
“Không đúng!”, Diệp Thành sờ cằm, trầm giọng lẩm bẩm: “Theo tiền bối Khương Thái Hư nói, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là tiên đồng nghịch thiên mười nghìn năm cũng khó có thể thức tỉnh một lần, trong vòng mười nghìn năm này, tiên tộc còn có người khác thức tỉnh được Tiên Luân Nhãn sao?”
“Hay là Tiên Luân Nhãn của sư tôn họ cũng là của tiền bối Khương Thái Hư?”
“Vậy cũng không đúng”, Diệp Thành nhanh chóng bác bỏ suy đoán này: “Tiền bối Khương Thái Hư từng nói Tiên Luân Nhãn của ông ấy bị cướp mất vào năm nghìn năm trước, ông ấy ở cấp bậc Đại Thánh, sao có thể do sư tôn của tiền bối Chung Giang cướp được?”
“Hơn nữa diện mạo của mình và sư tôn họ còn giống hệt nhau, thật sự quá trùng hợp!”
Diệp Thành lẩm bẩm một mình, suy nghĩ càng lúc càng rối loạn, không tìm ra nguyên nhân.
“Đây là ý trời, ý trời!”, Chung Giang ở bên cạnh lại vừa kích động vừa mừng rỡ nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu và sư tôn của ta có nhiều điểm giống nhau, ngay cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn tiên đồng nghịch thiên như vậy mà cũng giống, đây là sự sắp đặt của trời cao, đã định sẵn ngươi sẽ là Thánh chủ của Viêm Hoàng”.
“Tiền bối, người có thể nói cho ta nghe về sư tôn của mọi người không?”, hiện tại điều Diệp Thành hứng thú nhất là sư tôn của Chung Giang là người như thế nào.
Nói đến sư tôn, Chung Giang hít một hơi thật sâu, trong mắt có nhiều thêm vẻ tôn kính.
“Chúng ta cũng không rõ lai lịch của sư tôn, chỉ biết ông ấy rất bí ẩn, rất mạnh, mặc dù không phải tu sĩ cảnh giới Không Minh, nhưng ta tự tin rằng ngoài thuỷ tổ Huyền Hoàng của tam tông, ông ấy là người lợi hại nhất trong ba nghìn năm nay, bởi vì theo ta biết thì ông ấy chưa từng thất bại”.
Khi nói về sư tôn của mình, Diệp Thành có thể thấy ánh lên trong đôi mắt già nua của Chung Giang là niềm tự hào mãnh liệt.
“Ngay cả tiền bối cũng không rõ lắm, xem ra sư tôn của người đúng là rất bí ẩn”, Diệp Thành cười nhẹ.
Haiz!
Có lẽ vì quá kích động, nói xong, Chung Giang lại thở dài một hơi: “Nếu ông ấy còn sống thì Viêm Hoàng cũng không rơi vào tình cảnh như hôm nay, sư huynh muội trở mặt thành thù, nếu ông ấy còn tại thế không biết sẽ đau lòng nhường nào”.
“Sao tiền bối phải than trời trách đất như vậy?”, Diệp Thành mỉm cười an ủi: “Ta với sư tôn của người có nhiều điểm giống nhau như thế, ông ấy có thể khiến Viêm Hoàng trở nên huy hoàng, có lẽ ta cũng có thể!”