“Còn cướp cái gì nữa, ngoài Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, những người khác hầu như đã bị chúng ta cướp hết rồi còn gì!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Thành đã tới cửa hố thần, muốn đi ra ngoài chỉ một bước là ra hỏi nơi này.
Nhưng khi hai người chuẩn bị đi, nơi sâu trong hố thần vọng lại tiếng nổ, một ngọn núi khổng lồ sụp xuống.
Hửm?
Diệp Thành không khỏi quay đầu lại.
Từ góc nhìn rất gần, Diệp Thành nhìn thấy kim quang óng ánh ở nơi sâu kia, vân khí vàng kim dâng trào, quan trọng nhất là hắn nhìn thấy từng chữ vàng màu vàng sáng chói bay lên, số lượng còn cực kỳ nhiều.
“Nhiều vậy”, hai mắt Diệp Thành sáng rực, hắn nào còn tâm tư rời đi nữa, lập tức sát phạt quay lại.
Đùng đoàng!
Ở bên đó đã bắt đầu đánh nhau, những tiếng nổ vang lên không ngớt, ai cũng muốn giành lấy những chữ vàng kia.
Nhưng những chữ vàng đó đã gắn thành một khối, chạy cực kỳ nhanh, ngay cả Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng cũng không bắt được.
“Đuổi theo!”
Hoắc Tôn là người đầu tiên đuổi theo.
“Đuổi!”
Tốc độ của Cơ Tuyết Băng cũng không hề chậm.
“Mau, mau, mau!” phía sau họ là một đám người đuổi theo: “Đều là tiền cả đấy!”
Chữ vàng nối liền thành khối như có linh tính, dường như nó cũng biết hố thần sắp sụp đổ nên mới gắn lại thành khối rồi bay ra ngoài.
Vì thế Diệp Thành bay từ cửa hố thần vào, phía Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng đuổi theo ra ngoài, mục tiêu đều là chữ vàng đã gắn thành khối kia.
“Dừng lại cho ta”, Hoắc Tôn hừ lạnh, tay giơ ngang trời, khống chế hư không để những chữ vàng ấy cố định trong không trung, sau đó đột nhiên hắn ta nắm lấy, muốn cất khối chữ vàng vào tay áo.
Ùng!
Nhưng sao Cơ Tuyết Băng có thể cho hắn ta cơ hội? Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ như thần mang, nhất chỉ đâm xuyên hư không, đánh về phía đầu Hoắc Tôn.
Thấy vậy, vẻ mặt Hoắc Tôn thay đổi, hắn ta lập tức thu tay, lùi về phía sau, giận dữ quát: “Cô dám đánh lén ta”.
“Bảo vật của thiên địa, người có duyên ắt sẽ biết”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lãnh đạm.
“Vậy ta phải giết cô trước đã”, Hoắc Tôn hừ lạnh một tiếng, sức mạnh Thái Âm ngưng tự thành Di Thiên Chưởng Ấn, đánh về phía Cơ Tuyết Băng.
Sắc mặt Cơ Tuyết Băng cũng ngay lập tức trở nên lạnh lùng, Cửu Thiên Huyền Linh Ấn uy lực vô song.
Bùm!
Hai chưởng ấn va vào nhau rồi vỡ ra, vòng sáng khổng lồ khuếch tán vô hạn, những người có tu vi yếu lập tức bị nghiền thành huyết vụ tại chỗ.
Ruỳnh! Ầm!
Trên hư không, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng lại chiến đấu, cảnh tượng vô cùng hào hùng, những người mong muốn có chữ vàng cũng không dám bước tới, vì sợ xông lên sẽ bị Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn liên hợp giết chết.
Tuy nhiên họ không dám, không có nghĩa là một số người nào đó không dám.
Lúc này Diệp Thành đã tới nơi, hắn trốn trong không gian hư ảo, nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng trước rồi mới nhìn những kim tự đang bị khống chế trong hư không.
“Ít nhất cũng phải hơn hai trăm”, Diệp Thành ước chừng một lát, hắn nhìn mà hai mắt như bùng cháy lên ngọn lửa.
“Mau cướp, cướp xong rồi đi”.
“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành lập tức đưa tay ra, huyễn hoá thành đại thủ màu vàng kim, quét qua hư không tóm gọn hơn hai trăm chữ vàng kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!