Được!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn lật người nhảy lên, khí huyết dồi dào, chân nguyên mạnh mẽ cho hắn sự tự tin tuyệt đối khiến hắn có cảm giác muốn tìm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên để giao chiến.
Ấy?
Vừa đứng dậy, Diệp Thành lại phát hiện mái tóc bạc của mình đã chuyển thành màu đen, trên mái tóc còn ánh lên màu vàng kim lấp lánh.
“Cũng đúng, nuốt trọn căn nguyên thánh thể, tiến giới tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong, tuổi thọ có lẽ cũng tăng lên không ít”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vặn cổ, xương cốt va chạm vào nhau, còn có cả điện lôi xẹt qua, đây là lôi điện mà cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định thì mới có được.
“Tên khốn nhà ngươi’, đương lúc Diệp Thành đang tận hưởng cảm giác khoan khoái khắp cơ thể thì tiếng mắng chửi vang lên, tên tí hon tức tối xông từ xa tới.
Vì Diệp Thành nuốt trọn căn nguyên thánh thể nên cấm cố của hắn được giải trừ, do vậy hắn mới có thể xông tới, thấy căn nguyên thánh thể bị nuốt trọn, mặt mày tên kia tối sầm cả lại.
“Mẹ kiếp, nuốt hết rồi à? Ngươi không để lại cho ta chút nào à?”, tên tí hon xông tới trước mặt Diệp Thành, hắn nhảy qua nhảy lại liên hồi: “Lão tử vất vả như vậy, tới cuối cùng ngươi lại hưởng hết”.
Tên tí hon này cũng chỉ to bằng nắm tay, ấy vậy mà nhảy nhót qua lại liên hồi trước mặt Diệp Thành khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Sau đó, Diệp Thành cứ thế vung tay ra, bắt tên này vào trong lòng bàn tay.
“Ngươi nên cảm ơn ta, là ta đã cứu ngươi”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tên tí hon, nói rồi hắn không quên giơ hai ngón tay lên: “Ta cứu ngươi hai lần”.
“Vô vị, lão tử cần ngươi cứu sao?”
“Nếu ngươi nói vậy thì ta thấy ta cần phải cho ngươi một trận rồi đấy”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo lên.
A…!
Ngay sau đó, bên trong này vang lên tiếng kêu như ma than quỷ khóc.
Đợi tới khi tiếng kêu kia dứt hẳn thì mới thấy Diệp Thành túm một chân tên tí hon mặt mày tái mét lắc lư qua lại, trông hắn chẳng khác gì con nhái bén cả.
“Phục chưa?”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tên tí hon.
“Phục rồi”, tên tí hon sợ hãi, hắn thật sự sợ rồi, mắt nhoà nước.
“Đã phục rồi thì giờ có thể nói cho ta biết ngươi rốt cục là gì không? Vì sao ngươi lại bé thế này?”, Diệp Thành thả tên tí hon ra, hắn nhìn tên này bằng vẻ mặt đầy hứng thú.
“Ta tên là Tiểu Linh Oa”, tên tí hon vừa lau máu mũi vừa ngồi lên vai Diệp Thành, sau đó hắn khôgn quên gãi gãi đầu tỏ vẻ ái ngại.
“Tiểu Linh Oa?”, Diệp Thành xoa cằm, “cái tên này thú vị đấy”.
“Người linh tộc chúng ta trông có vẻ nhỏ bé”, tên tí hon nói rồi thì trèo lên vai Diệp Thành ngoi qua ngoi lại, cuối cùng hắn tìm được một nơi, không nói lời nào, cứ thế há miệng cắn giống như đang cắn một miếng thịt vậy.
“Ngươi là người của Linh tộc?”, Diệp Thành tỏ vẻ ngỡ ngàng nhưng lại không mấy để ý tới việc Tiểu Linh Oa đang cắn mình.
A!
Quả nhiên, Tiểu Linh Oa cắn liên hồi như vậy nhưng lại không hề cắn vào thịt Diệp Thành mà ngược lại còn rụng mất hai cái răng, nếu trách thì chỉ có thể trách cơ thể Diệp Thành quá mạnh sau khi niết bàn mà thôi.
Sau cơn đau đớn, tên tí hon mới như thể chưa có chuyện gì xảy ra, hắn mím môi nói: “Ta cũng không biết vì sao ta lại không thể tìm được người cùng tộc ở Đại Sở”.
Phía này, Diệp Thành tặc lưỡi chép miệng: “Trong chín tộc thời Viễn Cổ, hôm nay ta mới thấy được huyết mạch thuần chủng đang nhảy nhót trước mặt mình”.
“Sau này ta đi theo ngươi”, Tiểu Linh Oa cứ thế nhảy từ vai Diệp Thành lên đầu hắn, tên này dùng bàn tay vỗ vỗ, thấy chắc chắn thì mới khoanh chân ngồi đó giống như một tiểu hoà thượng vậy.
“Đúng rồi, theo ta không sai đâu, đi thôi, ca dẫn ngươi đi càn quét”, nói rồi, Diệp Thành đi về bên ngoài.
“À, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”
“Nói”.
“Ta có thể cho ngươi ít máu”.
“Hay là gia tiễn ngươi lên trời chơi nhé?”
………
Vừa ra ngoài, ập vào mắt Diệp Thành chính là ba bóng hình quen thuộc, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân.
Sắc mặt cả ba người này rất khó coi, hình thái cũng thảm hại, đặc biệt là Lăng Hạo, từ phần lưng tới phần ngực đều có vết thương rỉ máu, toàn thân đầy những dấu vết của kiếm để lại, những chỗ bị thương còn có u quang hoá giải tinh khí trong cơ thể hắn.
“Bị truy sát?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn nhìn về phía sau Lăng Hạo, nơi đó khí huyết cuộn trào giống như có vô số ác linh đang không ngừng gào thét.
Đợi tới khi lại gần thì Diệp Thành mới nhìn rõ bộ dạng của người kia, đó là một thanh niên mặc áo bào màu đỏ như máu, đầu tóc một nửa đen một nửa trắng, mặt mày trắng bóc trông hết sức ghê rợn, đôi đồng tử huyết sắc hiện lên u quang huyết sắc, trong tay còn cầm sợi dây sắt phủ đầy phù văn.
“Phong Vân Lục, La Sát?”, Diệp Thành xoa cằm.
Tương truyền gia tộc của hắn chính là gia tộc quy ẩn từ xa xưa nhưng lại rất đỗi lớn mạnh, bí pháp tu luyện cũng hết sức độc đáo.
“Các ngươi có trốn nổi không?”, Diệp Thành còn đang trầm tư thì La Sát đã bước trên biển máu mà tới, hắn nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt hào hứng, đôi mắt huyết sắc cuối cùng cũng dừng lại trên người Tử Yên và Thanh Vân, trong đôi mắt mang theo cái nhìn thèm muốn.
“Lăng sư huynh, mau đi, mục tiêu của hắn là chúng ta”, Tử Yên và Thanh Vân chắn trước người Lăng Hạo.
“Đừng có làm bừa”, Lăng Hạo mỗi tay một người đẩy hai người bọn họ vào trong không gian hư vô sau đó cầm sát kiếm nhuốm máu, nhìn La Sát đang tiến lại gần với ánh nhìn lạnh lùng, trong đôi mắt còn mang theo cái nhìn tuyệt tình.
Cũng đúng, hắn chính là Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt trên bảng Phong Vân còn La Sát là đệ tử thứ sáu trên bảng Phong Vân, khoảng cách về thực lực rõ ràng như vậy căn bản không cùng đẳng cấp.
“Ngăn ta mà ngươi cũng xứng sao?”, La Sát bật cười lạnh lùng, hắn sải bước, cơ thể như ma quỷ, trong tay còn vang lên tiếng xích loảng xoảng va chạm vào nhau giống như muốn khoá chặt Lăng Hạo sau đó đưa hắn vào địa ngục vậy.
Quả thực, mục tiêu của La Sát là Tử Yên và Thanh Vân, bí pháp tu luyện của hắn cần máu của thiếu nữ còn trinh nguyên, còn huyết mạch của Tử Yên và Thanh Vân khiến hắn cảm nhận được sư hân hoan, do vậy hắn mới đuổi tới tận đây.
Thế nhưng đúng lúc La Sát định tế gọi ra thần thông mạnh mẽ thì trong không gian hư vô có một bàn tay màu vàng kim bạt tới.
“Đó là gì?”, bàn tay màu vàng kim kia xuất hiện không hề có sự báo trước, vả lại tốc độ còn nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, thay vì nói bàn tay kia bạt hắn thì chi bằng nói hắn va phải bàn tay kia thì đúng hơn.
Rầm!
Ngay lập tức, La Sát bị đánh bay đi, hắn ngã nhào giữa không trung.
“Kẻ nào?”, vừa đứng dậy, La Sát bèn gằn giọng phẫn nộ.
Có điều hắn còn chưa kịp đứng vững thì bàn tay kia lại xuất hiện bạt sau lưng hắn, đợi tới khi hắn quay người lại thì cũng vừa lúc đụng trúng, cả cơ thể bị đánh ngã nhào, hắn phun ra cả miệng máu cao ba trượng.
“Đây…”, Lăng Hạo đang lảo đảo ở phía cách đó không xa thì trợn tròn mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!