Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 548: Tiên hoả thiên lôi nhảy nhót

 

             Cách tảng đá khổng lồ trăm trượng không ai dám tiến lên trước.  

             “Sư huynh”, nhìn tảng đá kia, người của Thị Huyết Điện lần lượt nhìn sang Hoắc Tôn.  

             “Đến ta đi vào mà cũng chỉ còn đường chết thì Tần Vũ cho dù không chết cũng chẳng thể sống”, Hoắc Tôn lạnh giọng, sắc mặt tôi độc khiến người ta phải sợ hãi: “Đúng là đã dễ dàng cho hắn quá rồi, nếu như vào tay ta thì nhất định ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết”.  

             Nói rồi, Hoắc Tôn đột nhiên quay người, trước khi đi còn liếc nhìn Cơ Tuyết Băng ở phía cách đó không xa, trong đôi mắt rõ vẻ khiêu khích.  

             Phía này, Cơ Tuyết Băng mặt mày lãnh đạm, cô ta lặng lẽ quan sát tảng đá khổng lồ cách đó hàng trăm nghìn trượng, ánh mắt khác thường.  

             “Rốt cục là ai mà lại có cảm giác quen đến vậy?”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ.  

             “Sư muội”, mấy người phía Hoa Vân đều đưa mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.  

             Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô lặng lẽ quay người dẫn theo người của Chính Dương Tông đi tìm bảo bối ở một nơi khác.  

             Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng lần lượt rời đi, những đệ tử có thù với Diệp Thành tức tối bỏ đi,  vì không thể tận tay giết chết Diệp Thành nên bọn họ cảm thấy bực dọc, có điều cho dù là vậy thì trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng.  

             Haiz!  

             Sau khi những người kia rời đi, hiện trường chỉ còn lại tiếng thở dài.   

             “Một anh kiệt như vậy mà bỏ mạng thật đáng tiếc”.  

             “Chẳng còn cách nào khác vì đó là mệnh rồi”.  

             “Đi thôi, đi tìm bảo bối”.  

             Sau khi từng bóng người rời đi, nơi này trở nên tĩnh lặng vô cùng.  

             Không biết từ bao giờ mới nghe thấy tiếng Diệp Thành đáp đất, hắn ngã oạch ra đất nằm dang tay dạng chân.  

             Ôi chao!  

             Mặt đất rắn chắc, đến Diệp Thành cũng phải rít lên đau đớn, đợi tới khi lồm cồm bò dậy được thì hắn liền xoa đầu.  

             Mẹ kiếp, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi.  

             Trời đất chứng giám, vừa rồi hắn quả thực định đánh một trận ra trò, cũng không định che giấu thân phận nữa, nhưng nào ngờ khi sức chiến đấu hăng nhất thì lại không chiến được, cứ thế bị hút tới đây.  

             Thế nhưng sau hồi mắng chửi, Diệp Thành lại vô thức nhìn vào thế giới trước mặt.  

             Nơi này không hoa không cỏ, rộng rãi thoáng mát, điều đáng nói là mặt đất ở nơi này rắc chắc dị thường.  

             “Tí hon, đây là nơi nào?”, Diệp Thành liếc nhìn tứ phương rồi lại nhìn vào tên tí hon không gì không biết bên trong Đại La Thần Đỉnh.  

             Bị Diệp Thành nhìn như vậy, tên kia tỏ thái độ không bình thường, hắn vội nói: “Nơi này rất nguy hiểm, không có bảo bối, chúng ta ra ngoài đi, ta biết có nơi có bảo bối hay ho, ta dẫn ngươi đi”.  

             “Báo bối?”, nghe hai từ này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên.  

             “Có điều, rốt cục làm sao để ra ngoài?”, Diệp Thành nhìn xung quanh, hắn như nhớ ra được gì đó, hắn bất giác cau mày rồi lại nhìn tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh một cách hứng thú.  

             “Ngươi nhìn ta làm gì? Nơi này rất nguy hiểm, không có bảo bối, chúng ta mau ra ngoài đi”, tên tí hon tỏ vẻ căng thẳng.  

             “Ngươi làm gì mà căng thẳng vậy chứ?”, Diệp Thành hai tay khoanh trước ngực, nhìn tên kia với vẻ mặt tò mò.  

             “Căng…căng thẳng? Ta đâu có căng thẳng”.  

             “Không có?”, Diệp Thành càng cười hăng hơn: “Vội vàng bảo ta ra ngoài như vậy, lại không tiếc dùng bảo bối để dụ dỗ ta, ta có thể cho rằng nơi này là nơi hết sức bí mật có bảo bối của hố thần không?”  

             “Ăn nói hàm hồ, nơi này chẳng có gì cả”, tên tí hon không dám nhìn Diệp Thành, cứ thế quay đầu đi.  

             “Không có mới là lạ”, Diệp Thành cứ thế đóng Đại La Thần Đỉnh lại.  

             Diệp Thành là tên thông minh thế nào chứ. Hành động khác thường của tên tí hon sao có thể lọt qua mắt hắn? Tên kia vội vàng bảo hắn ra ngoài thì nơi này không có bí mật mới là lạ.  

             “Nơi này thật sự không có gì cả”, Đại La Thần Đỉnh bị đóng lại, tên tí hon cuống cuồng nhảy loạn ở bên trong.  

             “Ngoan ngoãn ở đấy cho ta”, Diệp Thành cất Đại La Thần Đỉnh đi, tên tí hon càng như vậy thì hắn càng tin rằng bên trong này không hề đơn giản, nếu không thì hắn ta cũng sẽ không căng thẳng như vậy.  

             Diệp Thành bước từng bước, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất ở nơi này dày dặn vô cùng.  

             Vả lại, Diệp Thành còn phát hiện ra một việc kì lạ, đó chính là mỗi lần hắn sải bước thì trọng lực không gian ở đây lại nặng thêm một phần, chỉ bước được hơn trăm trượng mà Diệp Thành có cảm giác người mình như đang gánh lên vật nặng tựa ngàn cân.  

             Diệp Thành cau mày, hắn bất giác nhìn về nơi sâu bên trong rồi thầm nhủ: “Nếu như ta đoán không nhầm thì càng vào trong áp lực càng mạnh”.  

             Rầm! Bịch!  

             Sự thực chứng minh đúng như những gì hắn nghĩ, càng đi vào trong, áp lực càng nặng, mỗi một bước di chuyển của Diệp Thành đều vang lên âm thanh này.  

             Mãi tới khi sải bước được chục trượng, Diệp Thành thở hổn hển vì áp lực đã lên tới cả hàng chục nghìn cân, cho dù là hắn thì linh lực trong vùng đan điền cũng bị chèn ép tới mức nằm yên.  

             “Dị thường, thật sự dị thường”, Diệp Thành đảo mắt nhìn tứ phương, trong mắt hắn còn mang theo ánh nhìn bất định.  

             Nhưng cũng vì vậy mà Diệp Thành mới có tín niệm kiên định muốn vào sâu bên trong hơn, nhìn xem bên trong này rốt cục có huyền cơ gì.  

             Thế rồi bước đi của hắn nặng nề hơn, hắn vẫn kiên trì bước vào sâu bên trong.  

             Sau khi bước ra cả hàng ngàn trượng, Diệp Thành bắt đầu phát hiện có khí nguyên dồi dào ập đến, bên trong còn có khí tức sinh linh vả lại càng vào bên trong thì khí nguyên và sinh linh khí tức càng dồi dào hơn.  

             “Sao mình lại thấy…”, Diệp Thành chợt gãi đầu.  

             Roẹt! Roẹt!  

             Điều dị thường đó là tiên hoả và thiên lôi trong vùng đan hải của Diệp Thành hết lần này tới lần khác bay ra ngoài mà không thông qua sự triệu gọi của hắn như đã thương lượng từ trước.  

             Ôi trời!  

             Diệp Thành rít lên một tiếng, hắn sải bước từng bước nặng nề, cũng không biết mất bao lâu Diệp Thành mới thở hổn hển dừng lại.  

             Còn tiên hoả và thiên lôi của hắn lúc này cũng lơ lửng dưới một vách đá cổ.  

             “Hai ngươi đùa ta đấy à?”, Diệp Thành sầm mặt đi tới, giơ tay kéo tiên hoả và thiên lôi vào vùng đan hải, nơi này quá dị thường, nếu không cẩn thận thì sẽ bị toi đời.  

             Sau khi cất đi tiên hoả và thiên lôi, Diệp Thành mới vô thức nhìn vào vách đá cổ, vách đá này không gồ ghề như những vách đá bình thường khác mà hết sức nhẵn nhụi và mang theo dấu vết của thời gian. Thế nhưng mọi thứ hiện ra hết đỗi tự nhiên.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!