Chương 536: Không cho vào
Hơ!
Nhìn thấy Diệp Thành, khoé miệng rất nhiều người đều giật giật, ngươi không đi vào mà đứng nấp ở cửa hả? Người vừa vào đã bị ngươi đánh bay ra ngoài.
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn đám trưởng lão của Thị Huyết Điện với vẻ mặt thương hại, người ta đã nói rõ rồi, không cho người nhà ông vào.
“Ngươi đang tìm đến cái chết đấy”, trưởng lão của Thị Huyết Điện lộ ra sát khí, tất cả đều lao xuống như ong vỡ tổ.
Nhưng giây trước Diệp Thành còn đang ở cửa hố thần, quay đầu lại hắn đã chui vào trong, rồi cứ thế đứng ở đấy.
Diệp Thành đi vào khiến đám trưởng lão của Thị Huyết Điện tức nghẹn đến nội thương.
“Có giỏi thì ra đây”, có trưởng lão của Thị Huyết Điện hét to.
“Có giỏi thì vào đây”, nước bọt của Diệp Thành bay đầy trời.
“Có giỏi thì ngươi ra đây”.
“Có giỏi thì ông vào đây”.
Hai bên cứ thế một ngoài một trong chửi bới lẫn nhau, Diệp Thành không dám ra mà cao thủ của Thị Huyết Điện cũng không dám vào.
Cảnh tượng này khiến khoé miệng những người đang xem đều co giật liên hồi, một bên là nhóm trưởng lão cao ngạo, một bên là hào kiệt trẻ tuổi trên bảng Phong Vân, nhưng lúc này cả hai bên đều không cần thể diện.
Tất nhiên không phải ai cũng nhìn bọn họ chửi nhau qua lại.
Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đã đi vào, nhìn Diệp Thành đang chặn ở cửa.
“Vào đi, vào đi”, Diệp Thành vẫy tay rất tuỳ ý.
Lại nhìn tới các trưởng lão của Thị Huyết Điện, vẻ mặt bọn họ cực kỳ khó coi, Diệp Thành quyết tâm gây khó dễ cho Thị Huyết Điện đây mà! Đệ tử nhà khác đều được vào, chỉ có đệ tử nhà bọn họ là không được vào.
Nhưng mọi người đã đánh giá thấp Diệp Thành.
Một giây trước, đệ tử của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên được Viên Hạo dẫn dắt đi vào, nhưng vừa vào hố thần đã bị ném ra.
Mẹ kiếp!
Người của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên cũng lần lượt bị ném ra ngoài.
Chẳng bao lâu, đệ tử của nhà họ Dương ở Vân Tạng Sơn cũng bị quét sạch.
Hoa Vân và Hàn Tuấn của Chính Dương Tông, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông cũng đã tới cửa hố thần.
“Ngươi, ngươi, vào đi”, Diệp Thành chỉ vào Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, hắn không có nhiều thù oán với hai tên này.
Nghe vậy Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn như được đại xá, lao vụt vào trong.
Đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, Hàn Tuấn của Chính Dương Tông bị hắn chặn ở cửa hố thần.
“Tần sư huynh có ý gì?”, Hoa Vân và nhóm Hàn Tuấn đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành, tuy bọn chúng đã thay đổi vẻ ngoài nhưng làm sao qua được pháp nhãn của Diệp Thành, người của Chính Dương Tông mà vẫn muốn vào ư? Không có cửa đâu.
“Ý là các ngươi không được vào”, Diệp Thành lập tức vung gậy răng sói lên, mấy người còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn quét sạch.
Trưởng lão của Chính Dương Tông đang nấp trong góc tối không bình tĩnh được nữa, ồ ạt nhảy ra: “Tần Vũ, ngươi đang tự tìm đến cái chết đấy”.
“Có bản lĩnh thì vào đây đánh”, Diệp Thành vung gậy răng sói, hắn cũng cực kỳ cường hãn.
“Có bản lĩnh thì ngươi ra đây”, trưởng lão của Chính Dương Tông đồng loạt hét lên.
“Ra thì ra”, Diệp Thành thật sự sát phạt ra, hắn vung gậy răng sói một vòng, trưởng lão của Chính Dương Tông còn chưa phản ứng kịp đã bị Diệp Thành đánh bay khắp nơi.
Thấy vậy, cao thủ của Thị Huyết Điện, nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên và nhà họ Dương ở Vân Tạng Sơn đều đồng loạt lao đến, muốn giết Diệp Thành ngay tại cửa hố thần.
Nhưng Diệp Thành là ai, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, hắn hung hãn quét sạch các trưởng lão của Chính Dương Tông, nhưng sau khi đánh xong hắn lại xoay người rút lui vào trong hố thần.
Hắn đê hèn như vậy khiến đám trưởng lão suýt thì tức hộc máu tại chỗ.
“Vào đi, vào đi”, Diệp Thành như người gác cửa, người nào không có thù oán thì hắn cho vào, đệ tử nhà nào có thù oán sẽ bị hắn tiễn ra ngoài ngay lập tức.
“Tiểu tử ngươi vẫn lợi hại như vậy”, khi đi ngang qua Diệp Thành, Lăng Hạo bất giác truyền âm cho hắn.
“Nói nhảm nhiều quá, vào đi”, Diệp Thành phất tay, hất Lăng Hạo vào trong hố thần, hắn nhìn thấy Tử Yên và Thanh Vân bên cạnh nhếch môi cười trộm.
Tiếp theo là Bích Du.
Cách ăn mặc của cô ấy rất kỳ dị, nữ cải trang nam trông như tiểu tú tài mong manh yếu đuối.
Mặc dù biết là Bích Du nhưng Diệp Thành vẫn vờ như không quen, hắn xua tay: “Vào đi”.
Bích Du không nói gì chỉ mím môi, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự lo lắng, dù có ngàn lời muốn nói cũng vẫn nuốt ngược vào trong, lặng lẽ đi vào hố thần.
Ầm! Bùm!
Bích Du vừa vào đã nghe thấy tiếng vang từ xa, hình như là âm thanh đại chiến, từ xa đến gần.
Nghe âm thanh, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang một hướng.
Ở đó, một bên là ánh sáng ba màu rực rỡ, một bên là khí hải màu đen cuồn cuộn, động tĩnh rất lớn.
“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể”, ngay lập tức có người nhận ra thân phận của hai người đang đại chiến: “Là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”.
“Không ngờ họ lại đánh nhau”.
“Họ đều là bất khả chiến bại cùng cấp, Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể ai mạnh ai yếu?”
Trong tiếng thảo luận, trận chiến giữa Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng ngày càng gần hơn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Hoắc Tôn bước trên biển Thái Âm, mặc áo giáp do sức mạnh Thái Âm hoá thành, ánh sáng bắn ra bốn phía tựa như thần vương quân lâm thiên hạ.
Bên này Cơ Tuyết Băng giẫm lên vân hà rực rỡ, mặc huyền linh chiến y, toàn thân được thần quang bao quanh, trông cô ta tựa như nữ thần từ cửu thiên.
Diệp Thành cũng đang nhìn từ xa, mặc dù ở rất xa nhưng hắn vẫn có thể ngắm chuẩn bóng dáng Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt hắn lãnh đạm nhưng không giấu nổi sự phức tạp.
“Muội ấy lại mạnh hơn rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi chậm rãi lui vào trong hố thần.
Đùng! Đoàng!
Vừa bước vào hắn đã nghe thấy hai tiếng động lớn, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã đánh tới đây, có lẽ vì thế trận quá lớn nên mọi người đều tránh thật xa.
Ầm!
Một đòn tay không, cả hai đều dừng lại.
“Huyền Linh Chi Thể cũng chỉ vậy thôi”, Hoắc Tôn cười nhạt, ánh mắt nhìn Cơ Tuyết Băng đầy khiêu khích.
Cơ Tuyết Băng không nói gì, giống như cửu thiên huyền nữ, vẻ mặt vẫn lạnh đạm như trước, đôi mắt đẹp trong veo nhưng không có một tia dao động cảm xúc nào, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến cô dao động.
“Thánh tử”, thấy Hoắc Tôn đến, nhóm trưởng lão của Thị Huyết Điện đều kéo tới, chỉ vào cửa lớn của hố thần rồi phẫn hận nói: “Vừa nãy Tần Vũ chặn ở cửa hố thần, đệ tử của Thị Huyết Điện chúng ta đều bị đánh bật ra”.
“Tần Vũ?”, nghe thấy cái tên này, khoé miệng Hoắc Tôn nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn: “Để ta xem hôm nay ngươi chạy đi đâu”.
Dứt lời, Hoắc Tôn bước ra, cuốn theo biển Thái Âm đi vào hố thần.
Vì sự xuất hiện của hắn ta mà đệ tử của Thị Huyết Điện đều trở nên tự tin, bọn họ cũng lần lượt theo sau.
Hoa Vân và Hàn Tuấn cũng nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ oán hận: “Chính tên Tần Vũ đó đã đánh chúng ta ra ngoài”.
Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, vẻ mặt bình thản, cô xoay người giẫm lên vân hà bước vào hố thần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!