Chương 521: Ăn tươi nuốt sống
“Là ta”, Diệp Thành không quên hất tóc.
“Nghe nói uy lực của Hoan Thiên Lệnh Vũ mà ngươi có rất kinh người, hôm nay bổn thiếu gia phải xem nó thế nào mới được”, Dương Tam Thiếu lập tức gập quạt lại, hắn chỉ ra một đạo huyền mang phá tan hư không, chĩa về phía trán Diệp Thành.
“Ngươi diễn giỏi lắm”, Diệp Thành né người, nhanh chóng né qua được nhất chỉ u mang của tên kia.
Diệt!
Lúc này, Dương Tam Thiếu xông lên, giáng một chưởng xuống phía dưới, trong lòng bàn tay còn ngưng tụ u mang màu đen kịt, uy lực không hề yếu, nhưng so với Diệp Thành mà nói thì cũng chẳng đáng để nhắc đến.
Bát hoang!
Diệp Thành với khí tức sục sôi xông lên, chưởng bát hoang mạnh mẽ được tung ra hỗn hợp với ba loại bí thuật, uy lực mạnh mẽ.
Phụt!
Ngay sau đó, bàn tay Dương Tam Thiếu lập tức nổ tung, cả cánh tay cũng nhơ nhuốc máu.
“Sao có thể?”, không chỉ lão già mặc đồ đen mà đến cả người đàn ông trung niên mặc đồ đen lưng đeo đại cung cũng thẫn thờ: “Chỉ cách ba bậc mà thực lực chênh lệnh nhiều thế này sao?”
Rầm! Đùng!
Khi cả hai đang ngỡ ngàng thì Dương Tam Thiếu đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh vào hư không, cơ thể hắn bay từ trên trời xuống khiến một ngọn núi nổ tung.
“Còn muốn xem Hoan Thiên Lệnh Vũ của ta không”?, Diệp Thành phủi đi lớp máu dính trên nắm tay, vừa vặn cổ vừa nhìn Dương Tam Thiếu đang lồm cồm bò ra khỏi lớp đất đá với vẻ mặt hứng thú.
“Không thể nào”, Dương Tam Thiếu loạng choạng, hắn hằn học nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ hung hiểm. Hắn không thể chấp nhận nổi sự thực này, hắn sao có thể bại trận dễ dàng như vậy được.
Nếu như hắn bại trong tay mười người đứng đầu thì còn có thể dễ chấp nhận hơn một chút, nhưng chỉ cách ba bậc mà bại thảm hại thì hắn sao có thể chấp nhận?
Giết!
Dương Tam Thiếu bị cơn phẫn nộ choán lấy tâm trí, hắn xông lên.
“Xuống cho ta”, Diệp Thành hô lên, tung ra một chưởng hàng long, Dương Tam Thiếu vừa định xông lên thì lập tức bị đánh bay vào hư không.
A…!
Dương Tam Thiếu lồm cồm bò dậy, đầu tóc rối xù, hắn rít lên thê thảm đến ghê người, khí tức màu đen vẩn quanh người cũng thâm nhập vào cơ thể hắn, giữa trán có phù văn xuất hiện mang theo ánh sáng chói mắt.
Gừ! Gào!
Trong chốc lát, Diệp Thành còn có thể nghe thấy tiếng hung thú phát ra trong cơ thể Dương Tam Thiếu, khí tức của hắn bắt đầu bộc phát với trạng thái khát máu, khí thế cũng lên cao.
“Dù tái biến thì ngươi cũng còn kém xa”, Diệp Thành hắng giọng, hắn bước lên trước một bước, tung ra một chưởng bát hoang mạnh mẽ.
“Chết đi cho ta”, Dương Tam Thiếu phẫn nộ, thực lực bộc phát, hắn không lùi mà tiến, cứ thế đương đầu chính diện với Diệp Thành.
Phụt!
Ngay lập tức, cánh tay hắn lại nổ tung, giống như Diệp Thành nói, cho dù có tái biến thì hắn cũng không phải là đối thủ của Diệp Thành, cả cơ thể bị đánh bay đi.
Phong thần quyết!
Diệp Thành đuổi theo, hắn như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh.
Phụt!
Máu tươi cứ thế bắn ra, phấn đầu của Dương Tam Thiếu đã lìa khỏi cơ thể, hắn chết mà không kịp có bất cứ phản ứng nào, kể cả khi ngã xuống từ trên cao thì trong đôi mắt hắn vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc.
“Ngươi đáng chết”, người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng tức tối gầm lên, ông ta lập tức rút cung tên, một tiễn như thần mang bắn vào hư không.
“Lão tử không có thời gian mà chơi với mấy kẻ điên các người”, Diệp Thành tung chưởng đánh tan mũi tên kia rồi quay người bay vào hư không như một đạo thần mang.
“Giết thiếu gia nhà ta mà còn muốn chạy sao?”, gã đàn ông trung niên lập tức đuổi theo và không quên truyền âm cho lão già mặc đồ đen: “Mau, truyền tin cho Dương Các Lão, bảo ông ta bao vây Tần Vũ”.
“Được…được”, lão già mặc đồ đen sợ hãi tới mức tái mét mặt mày, Dương Tam Thiếu là hậu bối ưu tú nhất của nhà họ Dương vậy mà mới chỉ ra ngoài để rèn luyện mà đã bị tiêu diệt. Thân là hộ về của Dương Tam Thiếu, ông ta khó hòng thoát tội, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
Ngay lập tức, ông ta bóp nát một miếng ngọc giản triệu gọi những kẻ mạnh ở nhà họ Dương ngay gần đó. Dương Tam Thiếu chết rồi, nếu như đến hung thủ mà còn để chạy mất thì ông ta thật sự chỉ còn đường chết.
Vù!
Không lâu sau đó, một đạo thần hồng chói mắt bay qua, hiển hiện trong màn đêm đen tối.
Vút! Vút!
Phía này, Diệp Thành đã né qua những sát tiễn bắn về mình, hắn liếc nhìn trường hồng kia mà bất giác cau mày.
“Tần Vũ, ta phải khiến ngươi tan xương nát thịt”, tiếng gầm vang vọng, vả lại từ tứ phương tám hướng đều vang lên âm thanh này, xem ra những kẻ mạnh mà nhà họ Dương bố trí quanh đây đã tới và chặn hắn từ tứ phương tám hướng.
“Đuổi theo được ta rồi hãy nói”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng xoay người cứ thế bỏ chạy về phía tây.
Không lâu sau đó, những kẻ mạnh của nhà họ Dương từ phía tây ập đến, vả lại số lượng không hề ít, người nào người nấy đều có binh khí bản mệnh lơ lửng trên đầu, thần hoa chói lọi, khí tức dồi dào khiến hư không không hề yên bình.
“Bắt sống hắn”, một người đàn ông trung tuổi mặc y phục xanh gằn giọng.
“Tầng thứ năm cảnh giới Không Minh mà cũng dám ra vẻ với ta à?”, Diệp Thành ngắm chuẩn người đàn ông mặc đồ xanh kia, hắn phất tay tung ra một chưởng bát hoang bá đạo.
Rầm!
Người đàn ông kia đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Thành, ông ta lập tức bị chưởng kia đánh ngã.
Chu sát!
Trấn áp!
Thấy ông ta bay đi, những kẻ mạnh còn lại lập tức đánh ra thần thông, hoặc là binh khí, hoặc là kiếm mang hòng chặn Diệp Thành.
Vù!
Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành, thần quang chói mắt bao trùm lấy hắn, dưới đòn công kích khắp nơi, áp lực cả năm mươi nghìn cân cứ thế giáng xuống, nếu tu vi yếu thì đã thành vũng máu rồi.
Vút!
Phía sau lại có sát tiễn bắn tới và bị Diệp Thành tung chưởng đánh tan.
“Đợi đấy cho ta”, Diệp Thành liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang cầm tiễn phía sau mình, hắn lại lần nữa đạp lên phi kiếm bay vào trong một rặng núi.
Không phải hắn sợ những người này mà vì hắn cảm giác có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín sát phạt tới, vả lại ba phương hướng còn lại cũng có không ít tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vây tới, điều này khiến hắn khó mà ứng phó.
Diệp Thành vừa di chuyển thì người của nhà họ Dương từ ba hướng khác đã vây lại một chỗ, bọn họ lao vào rặng núi, sát khí ngút trời, khí thế được liên kết lại với nhau tạo ra ảnh hưởng không hề vừa.
“Nhà họ Tô, các người nợ ta một mối ân tình”, Diệp Thành liếc nhìn về phía sau, tốc độ tăng nhanh hơn.
Và Diệp Thành nói rằng nhà họ Tô nợ hắn một mối ân tình há chẳng phải vì hắn mà dẫn tới cảnh bị chặn đứng thế này, nếu như người nhà họ Tô muốn đột phá vòng vây ra ngoài thì khả năng sống sót sẽ cao hơn.
Rầm! Đùng!