Chương 518: Ta được truyền chức Thánh Chủ giữa đường
Đêm khuya, ánh đèn nhà họ Tô sáng chói, mùi rượu thơm ngào ngạt.
Cũng vì thân phận của Diệp Thành và ân tình mà hắn cứu người nhà họ Tô nên nhà họ Tô mới tiếp đãi hắn bằng nghi lễ cao nhất.
Còn Diệp Thành vừa đi vệ sinh xong thì cũng chưa chuồn đi được luôn, cuối cùng, hắn uống no say và được đưa về một lầu các.
Nô bộc nhà họ Tô vừa đi thì Diệp Thành đã nhảy dựng lên, dùng linh lực hoá giải rượu.
“Tiểu gia còn có rất nhiều việc cần phải làm, không có thời gian ở đây vô ích”, Diệp Thành vặn cổ, hắn mở cửa định nhảy xuống nhưng lại gặp đúng Tô Uyên.
“Viêm Hoàng Thánh Chủ, người định…”, thấy Diệp Thành trèo lên bậu cửa, Tô Uyên bất ngờ.
“Không…không có gì, ta chỉ ngắm sao thôi”, Diệp Thành ho hắng, hắn quay người lại.
Ngay sau đó, Tô Uyên đi vào.
Khụ….!
Diệp Thành ho hắng, hắn bất giác nhìn Tô Uyên: “Không biết tiền bối nửa đêm tới đây là có chuyện gì?”
Chỉ thấy Tô Uyên do dự một lát rồi cuối cùng lên tiếng: “Xin hỏi Thánh Chủ, lần này có bao nhiêu người đến cùng người?”
Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người: “Cái gì mà bao nhiêu người đi cùng?”
“Không phải Viêm Hoàng muốn tìm nhà họ Tô để kết liên minh chứ?”, nhìn vẻ mặt thẫn thờ đó của Diệp Thành, Tô Uyên hơi bất ngờ.
Kết liên minh?
Diệp Thành quả thực thẫn thờ. Kết cái gì cơ? Ta đây vừa mới tới Xuân Thu Cổ Thành đã bị các người trói lại rồi.
“Tiền bối, nói thực, ta cũng không biết Viêm Hoàng ở đâu, nửa đường ta được người ta truyền cho chức vị Thánh Chủ”, cuối cùng, Diệp Thành cũng nói ra sự thực: “Còn kết liên minh mà ông nói thì vãn bối thật sự không biết là gì cả”.
Haiz!
Nghe Diệp Thành nói xong, Tô Uyên thở dài: “Quả nhiên như ta đoán”.
“Tiền bối nóng lòng kết kiên minh với Viêm Hoàng chúng ta như vậy là muốn nhà họ Tô thoát khỏi khó khăn sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
Tô Uyên gật đầu: “Vì một món pháp khí khi xưa mà nhà họ Tô và họ Dương ở Vân Tàng Sơn có thù oán, cả hai nhà đấu tranh với nhau vài trăm năm”.
“Nghe ý của tiền bối nghĩa là nhà họ Tô đang yếu thế?”
“Chỉ một mình nhà họ Dương thì nhà họ Tô sẽ không phải sợ”, Tô Uyên nói rất tự tin, nhưng ngay sau đó ông ta lại cau mày: nhưng lần này lại khác, người của Thị Huyết Điện cũng can dự vào, bọn họ bắt tay muốn đối phó với nhà họ Tô”.
“Lại là Thị Huyết Điện”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhủ thế lực của Thị Huyết Điện lớn mạnh, đi đâu cũng thấy bóng dáng.
“Nhà họ Dương đã tìm Thị Huyết Điện thì nhà họ Tô đương nhiên không thể ngồi chờ chết”, Tô Uyên tiếp tục: “Cho nên chúng ta tìm Viêm Hoàng ở Tây Lăng và nhiều lần phái người đi tìm nhưng đều bặt vô âm tín”.
Hoá ra là vậy!
Diệp Thành nghe ra được ý tứ, chẳng trách mà Tô Uyên cho rằng hắn tới đây để kết liên minh.
“Có điều nghĩ lại thì Viêm Hoàng của hiện tại cũng không mạnh hơn nhà họ Tô là bao”, Tô Uyên thở dài, “từ sau khi Chung Viêm mất tích thì Viêm Hoàng cũng li tán, nội bộ hỗn loạn, đã không còn được như xưa nữa”.
Nghe Tô Uyên nói vậy, Diệp Thành giật giật khoé miệng, hắn cảm thấy với chức vị Viêm Hoàng Thánh Chủ mà mình đảm đương cần phải đi dẹp loạn rồi.
Sau hồi trầm ngâm, Diệp Thành mới nhìn sang Tô Uyên ở phía đối diện hỏi thăm dò: “Tiền bối, người từng thấy sư phụ của Chung Viêm, Viêm Hoàng đời trước bao giờ chưa?”