Chương 511: Lão tiền bối
“Thập Vạn Đại Sơn là một chiến trường cổ, nói chính xác hơn thì đây chính là vùng đất thượng cổ chúng thần, nơi này đầy sát khí, tử khí, oán niệm, oán hận nên hình thành rất nhiều oán linh, tà linh, chúng quá mạnh, mạnh đến mức mà không phải ta có thể địch lại được”.
“Vậy…vậy có nghĩa là con phải chết ở đây sao?”, mặt Diệp Thành chợt tái hẳn đi.
“Cũng chưa hẳn”, một câu nói của ông lão khiến Diệp Thành kích động.
“Oán khí, tà linh ở đây chỉ giết vật chết, không giết người chết”, ông lão kia nói bằng giọng thều thào: “Nếu như ngươi là người chết thì có thể ra ngoài”.
“Cái này…”, Diệp Thành ngỡ ngàng: “Nhưng nếu con chết rồi thì cũng không thể ra ngoài được”.
“Cho nên ta có thể giúp ngươi”.
“Tiến bối có thể giúp con ra ngoài sao?”, đột nhiên, Diệp Thành kích động hơn bao giờ hết.
“Đương nhiên”, ông lão mỉm cười: “Sau khi ta chết, khí tức chết chóc của ta sẽ bao lấy cơ thể ngươi, có tử khí ngăn cản, tà linh và oán khí kia sẽ không thể làm tổn hại đến ngươi, thế nhưng Thập Vạn Đại Sơn không phải chỉ có tà linh và oán linh, nó còn có uy lực trấn áp mạnh mẽ và sự tồn tại nguy hiểm khác, cho nên ngươi chỉ có một phần cơ hội có thể sống sót ra ngoài”.
“Vì sao tiền bối muốn giúp con?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn ông già trước mặt.
“Ta đã đợi năm trăm năm mà không gặp được sư tôn, thọ nguyên của ta đã hết, ngọn lửa trong linh hồn cũng sắp dập tắt, ta chỉ có thể trụ được tới đây. Ngươi còn trẻ, không nên chết ở đây”, ông lão mỉm cười với khuôn mặt mỏi mệt: “Tiểu hữu, mặc dù ngươi không phải là sư tôn của ta nhưng ngươi lại trông y hệt người, cảm ơn ngươi vì trước khi ta chết vẫn có thể nhìn thấy được bóng hình của sư tôn, có vậy, ta chết cũng không hối hận”.
Nói rồi, ông lão bắt đầu tiêu tán, hoá thành tử khí dày đặc và bắt đầu bao quanh cơ thể Diệp Thành.
Diệp Thành trầm ngâm nhưng không cử động, mặc dù đó là khí tức của người chết nhưng khi bao quanh lấy hắn, hắn lại cảm thấy ấm áp.
“Năm trăm năm rồi, không biết Viêm Hoàng còn sống không?”, ông lão khó nhọc giơ tay, đeo cái nhẫn ngọc bích vào ngón tay của Diệp Thành: “Tiểu hữu, đây chính là Huyền Thương Ngọc Giới tương truyền của thời đại Viêm Hoàng, đeo nó vào thì ngươi chính là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”.
“Tiền bối, chuyện này thật sự không được, sao con có thể…”
“Ngươi có thể xuất hiện ở đây trước khi ta chết, lại trông giống hệt với sư tôn, có lẽ ngươi chính là tạo hoá nhân quả của trời xanh”, ông lão cứ thế ngắt lời Diệp Thành.
“Thế nhưng…”
“Ta mệt rồi, nên nghỉ thôi”, ông lão xua tay, khuôn mặt hiền từ nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt nhuốm màu bể dâu kia như đang nhớ lại hình ảnh thuở xưa. Ông ta mỉm cười mỏi mệt: “Tiểu hữu, nếu ngươi có thể sống sót ra ngoài, nếu như có ngày ngươi gặp được sư tôn của ta thì thay ta dâng lên người đại lễ, nói với người, đồ đệ Chung Viêm của ông ấy chưa từng…”
Ông lão không nói tiếp nữa vì cơ thể của ông ta đã hoàn toàn tiêu tán, hoá thành tử khí dày đặc bao lấy Diệp Thành.
Diệp Thành đứng sững sờ tại chỗ, hắn nhìn vào nơi mà ông lão tiêu tán, vẻ mặt thương cảm. Chung Viêm của hiện tại giống như Khương Thái Hư của hôm đó, khiến người ta không khỏi cảm thấy bi thương.
Haiz!
Diệp Thành thở dài, lặng lẽ quay người. Có lẽ vì toàn thân hắn được bao quanh bởi tử kí nên hắn đi xuyên qua được vách đá dễ dàng và lại lần nữa ra được bên ngoài.
“Cô ta đâu nhỉ?”, trên đầu Diệp Thành lơ lửng Đại La Thần Đỉnh, hắn không thở nổi, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Nam Minh Ngọc Thu đâu.
Grào! Grào!
Tứ phương chỉ toàn tiếng gào thét và tiếng gầm phẫn nộ của tà linh, thế nhưng từng tà linh lướt qua bên người hắn như không hề trông thấy hắn vậy.
“Mình không nên ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa”, Diệp Thành lập tức quay người đi về một phía.
Lúc này, hắn nhìn thấy trên mặt đất đầy vết máu, vả lại còn là vết máu lưu lại cách đó không lâu.
“Có lẽ là vết máu của Nam Minh Ngọc Thu”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn đi men theo vết máu trên mặt đất.
Diệp Thành không ngừng tìm kiếm và hắn cũng liên tục gặp phải tà linh và ác linh, vả lại càng đi vào sâu thì khí tức ác oán lại càng mãnh liệt, theo đó, tà linh và ác linh cũng nhiều lên trông thấy.
Ngoài những điểm này ra thì còn rất nhiều thứ hình thái dị thường, trong đó có từng bóng người không đầu cầm theo chiến thuẫn, trông hết sức ghê sợ.
“Không phải cô ta chết rồi chứ?”, Diệp Thành tìm kiếm hồi lâu mà không thấy Nam Minh Ngọc Thu đâu.
“Không đến mức chết dễ dàng như thế chứ, cô ta có pháp khí hộ thể mà”.
“Hay là cô ta đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi?”
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn vẫn tiến về phía trước, Đại La Thần Đỉnh cũng rung lên liên hồi như thể có linh tính, cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.
Cuối cùng, Diệp Thành dừng lại bên dưới một tảng đá đen xì khổng lồ, hắn nhìn thấy bóng hình của Nam Minh Ngọc Thu.
“Ôi trời, ta còn tưởng cô chết rồi chứ”, Diệp Thành vội đi tới nhưng dù hắn hô gọi thì Nam Minh Ngọc Thu lại không hề có phản ứng lại.
Diệp Thành cảm thấy khác thường, hắn bất giác nhìn Nam Minh Ngọc Thu từ đầu tới chân.
Nói thế nào nhỉ? Cô ta như thể chịu sự kích động quá lớn nên cuộn tròn người lại, run rẩy dưới tảng đá, y phục lộn xộn, tóc tai rối bời, chốc chốc còn cười ngây ngốc.
“Cô sao vậy?”, Diệp Thành bất giác quỳ xuống, khuôn mặt thẫn thờ nhìn Nam Minh Ngọc Thu.
Nào ngờ, Nam Minh Ngọc Thu giây phút trước còn đang cười ngây dại thì lúc này đã kéo mạnh tay Diệp Thành.
“Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết”, câu nói này được Nam Minh Ngọc Thu lặp lại nhiều lần: “Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết, ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết…”
Diệp Thành thẫn thờ, Nam Minh Ngọc Thu như hoá điên, cứ thế lặp đi lặp lại câu nói đó.
“Huyền Hoàng chưa chết, vậy ông ta đi đâu rồi?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Ông ấy chết rồi, ồ không đúng, ông ấy chưa chết, ta nhìn thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết”, Nam Minh Ngọc Thu càng lúc càng trở nên rối bời, lời nói ra không thống nhất, cô cứ thế lẩm bẩm loạn ngôn.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành gãi đầu, mới một lúc không gặp thôi mà Nam Minh Ngọc Thu lại ra bộ dạng thế này rồi.
Phía này, Nam Minh Ngọc Thu lại kéo Diệp Thành thật mạnh, vừa cười ngây dại vừa nói khẽ giọng một cách hết sức thần bí: “Ta nói cho ngươi biết một bí mật, Phụ Hoàng của ta chưa chết, ông ấy thật sự chưa chết”.
Ôi trời đất!
Diệp Thành cứ thế bịt tai lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!