Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 505: Thập Vạn Đại Sơn 

Keng! 

Sau tiếng rung của kiếm, Diệp Thành rút kiếm Xích Tiêu đang cắm trên mặt đất ra, một bước thành ba, loạng choạng lao về phía Ngô Trường Thanh. 

Sau lưng hắn là hàng loạt dấu chân màu máu, nhưng hai mắt hắn lại loé lên ánh sáng sắc bén, tuy hắn bước đi lảo đảo nhưng bóng lưng lại vô cùng cao lớn. 

“Đúng là vô pháp vô thiên”, nhìn Diệp Thành toàn thân đẫm máu, Ngô Tam Pháo tặc lưỡi cảm thán! 

“May thay cuối cùng hắn cũng thắng”, Thái Ất Chân Nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm. 

“Bây giờ ta đã thấy hơi lo lắng cho Chính Dương Tông rồi, động đến vị sát tinh này xác định là thảm. Mười năm, nếu cho tiểu tử này mười năm, có lẽ ở Đại Sở này sẽ không tìm được ai có thể là đối thủ của hắn”. 

“Ta đồng ý với câu này”. 

Khi hai người đang thảo luận thì Diệp Thành đã cầm kiếm Xích Tiêu nhuốm máu tới trước mặt Ngô Trường Thanh. 

“Không… Không được”, Ngô Trường Thanh nhìn Diệp Thành, miệng lại hộc ra máu, ông ta muốn ngồi dậy nhưng không thể. 

Có lẽ cho tới giờ, ông ta mới thật sự hối hận năm đó mình đã phạm phải sai lầm lớn nhường nào. Có lẽ khi ấy ông ta chẳng thể ngờ được rằng con kiến trong mắt mình, bây giờ lại đang giẫm mình dưới chân. 

Sai một ly đi một dặm, hồi tưởng lại cũng không thể thay đổi sự thật. 

“Tha… Tha cho ta đi”, Ngô Trường Thanh gần như cầu xin Diệp Thành. 

“Năm xưa ông cao ngạo lắm, không ngờ sẽ có ngày hôm nay, khi bị ta bao vây đánh giết cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay phải không? Ngô Trường Thanh à, làm gì rồi cũng phải trả giá thôi”, vẻ mặt Diệp Thành lạnh như băng, không hề có chút thương hại, tay hắn run run cầm kiếm Xích Tiêu đang rung, khẽ nâng lên rồi chém xuống không thương tiếc. 

“Không… Không”, Ngô Trường Thanh hét lớn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn sát kiếm nhuốm máu càng lúc càng lớn hơn trước mặt mình. 

Phập! 

Máu tươi bắn ra tung toé, tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đầu lìa khỏi cổ. 

Sau khi chém Ngô Trường Thanh, lúc này Diệp Thành mới lảo đảo, cuối cùng khuỵu gối trong từng cơn gió, huyết chiến với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà hắn vẫn sống sót đã được coi là kỳ tích rồi. 

“Tiểu tử”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã bắt đầu chạy lại. 

Chỉ là họ chạy một lúc rồi phát hiện lòng bàn chân của mình rời khỏi mặt đất, sau đó cả cơ thể đều rời khỏi mặt đất. 

Sau đó, sau đó và sau đó nữa, hai người lại bay ra ngoài. 

Mẹ kiếp! 

Chết tiệt! 

Ngay sau đó, tiếng hét lớn của hai người vang lên từ hai hướng như tiếng sói tru. 

“Ở đâu mát mẻ thì tới đó đi”, người ra tay đương nhiên là Nam Minh Ngọc Thu, cô ta đã đến bên cạnh Diệp Thành. 

“Xong việc rồi hả?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành đầy hứng thú. 

“Xong… Xong rồi”, Diệp Thành cười ngượng. 

“Không ra vẻ thì sẽ không chết”, Nam Minh Ngọc Thu vung tay, kéo Diệp Thành lên rồi xoay người biến mất. 

Sau khi hai người đi, ở hai nơi khác, một bên là Ngô Tam Pháo, một bên là Thái Ất Chân Nhân, hai người họ khập khiễng đi về phía này, luôn miệng chửi mắng: “Con mẹ nó, có phải ném lão tử thành nghiện rồi không?” 

… 

Nam Minh Ngọc Thu đưa Diệp Thành đi nhanh qua một thông đạo kỳ dị. 

Mặc dù tình trạng của Diệp Thành không được tốt lắm, nhưng dưới sự giúp đỡ của Nam Minh Ngọc Thu thì đã hồi phục rất nhiều. 

“Ta không đi được không?”, Diệp Thành bỏ một viên đan dược vào miệng, cười gượng nhìn Nam Minh Ngọc Thu. 

Nam Minh Ngọc Thu hơi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Được!” 

Không hiểu sao nhìn vẻ mặt tươi cười của Nam Minh Ngọc Thu, Diệp Thành lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, trước đây mỗi khi Sở Huyên có vẻ mặt này là dấu hiệu hắn sắp bị đánh. 

“Đi, ta đi”, vì có ám ảnh với nụ cười kiểu đó, cuối cùng Diệp Thành vẫn đành cười khan đồng ý. 

“Vậy còn được”. 

Không biết qua bao lâu Nam Minh Ngọc Thu mới dùng một tay vạch thông đạo không gian, đưa Diệp Thành ra ngoài. 

Vừa mới tiếp đất, Diệp Thành đã suýt ngã nhào. 

Đương nhiên không phải vì hắn không đứng vững, mà là hắn bị sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ đè xuống làm cho suýt ngã khuỵu. 

“Phía trước chính là Thập Vạn Đại Sơn”, Nam Minh Ngọc Thu vỗ vai Diệp Thành, sau đó một tia sáng kỳ dị bao phủ lấy người hắn, giúp hắn chống lại sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ kia. 

Nghe vậy, Diệp Thành đứng vững lại, vội ngước mắt lên nhìn. 

Cách đó không xa là một rặng núi, mây mù bao phủ mịt mờ, không nhìn rõ cảnh tượng bên trong, điều đáng nói là khi nhìn Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Thành có cảm giác choáng váng, tâm trí cũng gần như mất kiểm soát. 

“Chỉ đứng ngoài thôi đã cảm nhận được áp lực rất lớn rồi, Thập Vạn Đại Sơn này thật kỳ quái!”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán. 

“Vào thôi!”, Nam Minh Ngọc Thu kéo Diệp Thành chậm rãi đi về phía trước, đầu mày cô ta còn có hào quang bay ra, huyễn hoá thành bảo tháp linh lung huyền ảo, phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ lấy cô ta và Diệp Thành. 

“Đây là pháp khí cảnh giới Thiên sao?”, Diệp Thành tò mò nhìn bảo tháp. 

“Năm nghìn năm trước nó là pháp khí cảnh giới Thiên, nhưng bây giờ nó chỉ là pháp khí cảnh giới Không Minh”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ nói: “Như ta đã nói lúc trước, không chỉ người mà ngay cả pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị sức mạnh thần bí đó của Đại Sở áp chế”. 

“Thật kỳ quái”, Diệp Thành nói rồi cũng gọi binh khí bản mệnh Đại La Thần Đỉnh của mình ra, để nó bay lơ lửng trên đỉnh đầu. 

Ấy? 

Khi nhìn thấy Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu không khỏi ngạc nhiên: “Sao binh khí bản mệnh của ngươi lại là một cái nồi sắt lớn vậy?” 

Cô ta vừa dứt lời, mặt Diệp Thành đột nhiên tối sầm lại: “Đây rõ ràng là đại đỉnh có được không hả?” 

“Nhưng cái nồi sắt này của ngươi đúng là kỳ lạ”, Nam Minh Ngọc Thu mặc kệ khuôn mặt khó coi của Diệp Thành, đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn Đại La Thần Đỉnh, nó vừa to vừa nặng, hàm xúc tự nhiên, đặc biệt là từng luồng khí tức toả ra cực kỳ bất phàm, cô ta còn loáng thoáng nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen. 

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào Thập Vạn Đại Sơn. 

Đây là lần đầu Diệp Thành tới đây, vừa đi vào hắn đã tò mò nhìn xung quanh. 

Mặc dù nhìn từ bên ngoài, Thập Vạn Đại Sơn ở trong sương và mây mù, nhưng khi bước vào, cảnh tượng lại cực kỳ rõ ràng, những gốc cổ thụ sừng sững chọc trời, đỉnh núi dốc đứng, nhất là còn có vài ngọn linh thảo được thần quang bao quanh càng khiến mắt hắn sáng lên. 

Ngoài những thứ này ra, Diệp Thành còn ngửi thấy từng luồng khí tức khó tả, khí tức ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực. 

“Theo sát ta, đừng chạy lung tung”, Nam Minh Ngọc Thu nhắc nhở: “Có pháp khí cảnh giới Thiên bảo vệ thì chúng ta mới không sao, nếu không có thì ngươi biết hậu quả rồi đấy”. 

“Ta hiểu, ta hiểu”, không cần Nam Minh Ngọc Thu nói, hai tay Diệp Thành cũng đã túm chặt cô ta. 

Hai người cứ thế tiến sâu vào trong, đi qua một ngọn núi lớn. 

Trên đường đi, Diệp Thành đều quan sát xung quanh. 

Hắn nhìn thấy rất nhiều bộ xương bị vùi một nửa trong cát, nhiều nơi còn có binh khí kỳ lạ, chắc hẳn đó là binh khí của những cao thủ thời xưa sau khi chết để lại. 

Ngoài ra, Diệp Thành còn nhìn thấy rất nhiều chưởng ấn sâu trên mặt đất, nó rất lớn, trên những bức tường đá cũng để lại rất nhiều dấu vết của kiếm. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!