Chương 500: Long huyết bá vương
Đêm khuya, bầu trời đầy sao.
Diệp Thành bước đi trên con đường quay về tiểu viên nhưng lại trong trạng thái im lặng.
Hôm nay hắn thật sự cảm thấy bất ngờ, nếu không phải Nam Minh Ngọc Thu nói ra thì hắn cũng không biết Đại Sở còn có bao nhiêu điều bí mật đến vậy.
“Sức mạnh thần bí đè nén Đại Sở rốt cục là gì?”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Có bao nhiêu anh tài kiệt xuất cái thế dốc sức muốn đạt được tới cảnh giới đó nhưng lại chỉ dừng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cho dù tới chết thì bọn họ cũng có quá nhiều sự bất cam…”
Haiz!
Diệp Thành thở dài, hắn quay người đi vào trong con đường dài mà nhỏ hẹp, thế nhưng chưa đi được mấy bước, Diệp Thành đã thấy bóng hình quen thuộc đi tới.
Đó là một nữ tử mặc váy màu xanh ngọc bích, trong tay còn cầm một cái tượng gỗ cũ kĩ, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Bích Du sao?
Thấy vậy, Diệp Thành xoa mũi, hắn đi nhanh hơn đi qua Bích Du.
“Ngươi…ngươi thật sự chưa từng gặp Diệp Thành sao?”, phía sau vang lên giọng nói của Bích Du. Cô đứng lại nhưng không quay người mà cứ thế quay lưng về phía Diệp Thành, cô khẽ mím môi, giọng khàn khàn.
“Ta từng nghe nói”, giọng Diệp Thành nhờ có bí pháp nên không để lộ thân phận thật.
Nói rồi, hắn sải bước đi.
Lúc này Bích Du mới quay người lại, cô thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Diệp Thành, cứ thế nhìn cho tới khi mắt nhoà đi.
Có cơn gió thổi qua, một bóng người mặc y phục trắng xuất hiện bên cạnh cô, đó là một thanh niên, nếu nhìn kĩ thì chính là Độc Cô Ngạo.
“Tiền bối, hắn rốt cục có phải là Diệp Thành không?”, Bích Du quay người, nhìn Độc Cô Ngạo với khuôn mặt hi vọng.
“Con nói phải là phải, nói không phải thì là không phải”, Độc Cô Ngạo mỉm cười, đáp án mơ hồ.
………
Đêm khuya với từng cơn gió lạnh thổi qua.
Trong sơn lâm u tịch, một nam một nữ ngồi cùng nhau, im lặng quan sát từng bóng hình không ngừng lướt qua bầu trời.
“Dật ca, chúng ta có thể trốn đi không?”, Nam Cung Nguyệt nheo mắt, khoé miệng còn có máu trào ra.
“Được chứ”, Liễu Dật mỉm cười, khoé miệng cũng trào máu.
“Có thể sống sót ra ngoài thì muội lấy ta nhé?”
“Muội đồng ý”.
………
Phá!
Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, tảng đá bị hắn chỉ điểm vỡ tan. Đột nhiên, tảng đá nứt lìa, vụn đá bay tứ tung.
Tiếp đó, một đạo kim mang chói mắt chiếu từ trên trời xuống, cứ thế bao quanh quanh tảng đá, còn có một giọt máu tươi màu vàng kim lơ lửng ở đó.
Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt, vội đỡ lấy giọt máu đó trong lòng bàn tay.
Gừ! Gừ!
Đúng như Diệp Thành dự đoán, đó chính là máu rồng. Mặc dù chỉ có một giọt nhưng lại có tiếng rồng gầm thét, trong đó còn có long khí quẩn quanh, đây chính là uy nghiêm của rồng, cho dù là máu thì cũng có sự ngạo nghễ, nhìn đời bằng nửa con mắt.
“Vận khí đến rồi, đúng là chặn cũng không được”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn há miệng nuốt trọn giọt máu rồng.
Máu rồng vừa vào cơ thể liền hoá thành một luồng sức mạnh bá đạo mạnh mẽ chảy khắp cơ thể Diệp Thành, cứ thế len lỏi vào từng đường kinh mạch của Diệp Thành khiến hắn đau đớn mình mẩy, từng đoạn xương vang lên âm thanh rắc rắc, cả cơ thể hắn như bị thiêu đốt như ngọn lửa.
Hự!
Diệp Thành nghiến răng rít lên, trán hắn nổi lên từng đường vân xanh, y phục trên cơ thể trong chốc lát bục ra, để lộ ra phần cơ thể màu đỏ gay của Diệp Thành, có thể trông thấy trong cơ thể hắn, long hình long khí hiển hiện.
“Luyện hoá cho ta”, sau tiếng rít lên khe khẽ của Diệp Thành, tiên hoả và thiên lôi ra khỏi vùng đan hải, cứ thế len lỏi vào các đường kinh mạch lớn của Diệp Thành.
Gừ! Gừ!
Mặc dù Diệp Thành là con người nhưng trên cơ thể hắn lại liên tiếp vang lên tiếng gầm của rồng, giống như hắn là một con rồng vậy.
Rắc! Rắc!
Trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh tiếng xương va chạm vào nhau, ánh sáng màu vàng kim chói mắt bắt đầu phát ra khỏi cơ thể, nhìn từ xa, cả cơ thể Diệp Thành giống như được đúc bằng vàng, giống như thần linh chói loá.
“Huyết Long của ngươi ở đâu ra vậy?”, sự thay đổi phía này của Diệp Thành đã được Thái Hư Cổ Long bắt trọn.
Vốn dĩ Thái Hư Cổ Long còn đang chìm trong giấc ngủ nhưng vì bản thể của Diệp Thành nên chín phần phân thân của hắn có sự biến hoá, và do vậy mà nó tỉnh dậy, nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là long huyết.
“Mới có một ngày không gặp mà ngươi đã tìm được long huyết rồi”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng khó hiểu.
“Trước là Đại La Thần Thiết, sau là long huyết, vận may của tiểu tử nhà ngươi đến rồi đấy nhỉ?”
“Lão tử hỏi ngươi đấy, đừng tỏ vẻ như mình không biết gì”.
Có điều, cho dù Thái Hư Cổ Long có hối thúc thế nào thì Diệp Thành cũng không trả lời. Lúc này Diệp Thành đâu nhàn rỗi mà quan tâm tới nó, hắn đang dốc sức luyện hoá giọt máu rồng kia vì trong giọt máu đó có chứa khí nguyên dồi dào, Diệp Thành cảm nhận cả cơ thể mình như sắp nổ tung đến nơi.
Cũng vì vậy mà tu vi của hắn mới tiến giới nhanh chóng, từ cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất tiến tới cảnh giới Linh Hư tầng thứ hai rồi từ cảnh giới Linh Hư tầng thứ hai tiến tới tầng thứ ba, vả lại còn không có dấu hiệu dừng lại.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Sau chín canh giờ, sau một tiếng thở dài mang theo khí đục, Diệp Thành mới từ từ mở mắt.
Rắc! Rắc!
Diệp Thành vặn cổ, trong cơ thể vang lên âm thanh rắc rắc.
“Cảm giác này thật tốt”.
“Long huyết, mày quả nhiên bá đạo, đây chính là tạo hoá”.
“Cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm, xem ra tiểu gia lại có thể càn quét tiếp rồi”.
Sau giây phút hân hoan, Diệp Thành nhìn vào cơ thể mình, hắn nhận ra máu rồng được tôi luyện nên các đường kinh mạch của hắn dẻo dai và dày hơn rất nhiều, xương cốt và máu cũng có thêm ánh vàng kim bao quanh.
Còn khí huyết càng trở nên dồi dào hơn, sức mạnh sinh mệnh mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Sự thay đổi lớn nhất chính là vùng đan hải, trong biển linh lực màu vàng kim còn có cả một con rồng màu vàng đang bay lượn, chốc chốc lại có tiếng rồng gầm lên.
“Được lắm”, Diệp Thành khẽ rít lên, trong giọng nói còn mang theo tiếng rồng gầm.
“Máu của Long tộc ta mà ngươi cũng nuốt trọn, ngươi muốn tạo phản sao?”, trong đầu Diệp Thành vang lên tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long.
“Ta đã nuốt nó rồi thì biết làm sao được chứ?”, Diệp Thành phủi tay, mặt mày bày ra bộ dạng chẳng sợ gì.
“Long huyết ở đâu ra?”, Thái Hư Cổ Long tức tối thở phì phò.
“Ta lấy ra từ trong tảng đá”.
“Lại là trong đá, sao trong từng viên đá ở đây lại nhiều bảo bối vậy? Tất cả đều bị ngươi nhìn thấu, thật vô thiên vô pháp”, Thái Hư Cổ Long càng mắng chửi càng hăng.
“Ta tìm người hỏi rồi”, Diệp Thành vội chuyển chủ đề: “Người đó nói Thập Vạn Đại Sơn từng là một chiến trường cổ, còn bên trong những tảng đá đó có chứa bảo bối, đó là những thứ mà những người từng chiến đấu bỏ mạng để lại, trải qua thời gian, nó dung hoà vào đá”.
“Chiến trường cổ?”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt.
“Trông có vẻ như có cả người của Long tộc tham gia chiến đấu, nếu không thì bên trong tảng đá cũng sẽ không có máu rồng”, Diệp Thành xoa cằm sau đó hỏi: “Ngươi có thể nhìn ra giọt máu mà ta nuốt vào là của loài rồng nào không?”
“Khí tức bá đạo như vậy cõ lẽ là Bá Vương Long”, Thái Hư Cổ Long trầm trồ, từ từ nói: “Bá Vương Long chính là loại rồng mạnh nhất của Long tộc, thời kì đỉnh phong có thể có địa vị ngang với Thái Hư Cổ Long ta”.
Ấy?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!