Chương 486: Đừng để ta mất tiền oan
“Bảy trăm nghìn”, người này rất hùng hồn, một lần tăng lên hơn gấp đôi.
Gần một nửa số người đều rất coi trọng tảng đá này, bởi vì nó lớn! Hơn hai mươi trượng, có lẽ có thể kiếm được mấy món bảo bối không chừng, hơn nữa càng nhiều người tranh càng chứng minh nó đặc biệt.
“Chín trăm nghìn”.
“Một triệu”.
“Một triệu hai”.
Trong thế giới nhỏ, không gian ồn ào náo nhiệt và tiếng hò hét lúc này mới thực sự trở tắt ngúm, không phải vì họ không tăng giá được nữa mà vì người hô giá một triệu hai trăm kia là Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.
Thị Huyết Điện, nghe đến tên tông môn này không ít người bất giác rùng mình, chỉ cần không phải bất đắc dĩ thì không ai muốn động đến nhân vật bá đạo này.
Thấy không ai nói gì, ông lão họ Dạ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Còn ai tăng giá nữa không?”
Chờ một lúc lâu cũng không có ai hô lên.
Thấy thế, lúc này ông lão họ Dạ mới hắng giọng: “Nếu không ai ra giá nữa, vậy…”
“Một triệu ba”, ông lão họ Dạ còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng nói cắt ngang. Người vừa hô lên chính là Diệp Thành, hắn đã hạ quyết tâm phải lấy được tảng đá này, cho dù đối thủ là người của Thị Huyết Điện.
Hắn đột ngột ra giá đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bởi vì không phải hắn đang tranh đồ với Thương Minh Thượng Nhân, mà là đang tranh đồ với Thị Huyết Điện.
Thấy Diệp Thành tăng giá, Thương Minh Thượng Nhân ngồi xếp bằng trên vân đoàn bất giác nhìn hắn, sau đó lại lên tiếng: “Một triệu rưỡi”.
“Hai triệu”, Diệp Thành lập tức tăng giá, không chút đắn đo.
Lại nhìn đến Thương Minh Thượng Nhân, cái giá bị Diệp Thành tăng lên mức này khiến ông ta trở tay không kịp.
Nhưng Thương Minh Thượng Nhân là ai? Đường đường là trưởng lão của Thị Huyết Điện, ông ta sợ Diệp Thành sao?
“Hai triệu một trăm nghìn”.
“Ba triệu”.
Phụt! Phụt!
Có lẽ Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đều không ngờ Diệp Thành lại tăng vọt mức giá lên ngay như thế, ngụm trà vừa vào miệng họ lập tức phụt hết vào mặt người ngồi đối diện.
“Tiểu tử này quá mạnh!”, hiện trường bỗng chốc trở nên sôi nổi hẳn.
“Chắc chắn là thiếu gia của gia tộc quy ẩn nào đó rồi”.
“Dám tranh đồ cùng Thị Huyết Điện, đúng là lợi hại!”
“Tiểu tử, ngươi có biết mình đang giành đồ với ai không?”, vẻ mặt Thương Minh Thượng Nhân trở nên khó coi hơn nhiều, ánh mắt cực kỳ sắc bén, ở khoảng cách rất xa mà Diệp Thành vẫn cảm nhận được ánh sáng lạnh lẽo đọng lại trong mắt ông ta.
“Ta chỉ biết ta phải có được tảng đá này”, Diệp Thành ung dung mỉm cười.
Lời hắn vừa dứt, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Thương Minh Thượng Nhân lại trở nên lạnh hơn, ông ta muốn dùng bí pháp để nhìn thấu thân phận Diệp Thành nhưng lại không làm được.
“Tiểu Thương Thương à! Bớt ra vẻ, ngươi cũng tìm một chỗ tốt đi, đừng doạ con người ta”, khi sắc mặt Thương Minh khó coi đến cực điểm thì một giọng nói đầy uy lực vang lên khắp khán đài.
Tiểu Thương Thương?
Ba từ này vừa được thốt lên, ánh mắt tất cả mọi người dưới khán đài đều nhìn về một hướng. Đường đường là trưởng lão của Thị Huyết Điện, cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy thực thụ mà lại bị người ta gọi là Tiểu Thương Thương?
Được rồi! Đột nhiên người đó lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Ông ta quả thực rất thu hút sự chú ý của người khác, bởi vì tướng người lão ta rất lớn, cao hơn ba trượng, dù chỉ ngồi thôi cũng cao hơn rất nhiều người đang đứng, nhìn từ xa trông như một ngọn núi nhỏ, rất vững chãi.
Có lẽ vì kinh ngạc, Diệp Thành cũng nhìn về nơi đó, nhìn xong khoé miệng hắn giật giật.
“Người này tên là Man Sơn, là người hết sức bá đạo của Tây Lăng Ba Thục”, Thái Ất Chân Nhân đúng là không gì không biết, vừa nhìn đã nhận ra thân phận người đó.
“Ông ta không phải là lão tử của Sơn Hùng đó chứ?”, Diệp Thành liếc nhìn, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ. Nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên người Man Sơn, hắn cảm thấy hơi sợ, nếu bị đánh một chưởng chắc hắn sẽ bay lên trời ngay mất.
Mọi người đều nhìn Man Sơn, nhưng lão ta lại làm như không có chuyện gì, lão ta ngồi khoanh chân ở đó, cánh tay giơ lên, cầm vò rượu rót vào miệng. Thân hình cường tráng thế kia khiến người nhìn đều sợ hãi.
Lại nhìn đến Thương Minh, bị Man Sơn gọi là Tiểu Thương Thương trước mặt bao người, vẻ mặt ông ta thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
Nhưng dù vẻ mặt có khó coi hơn nữa thì ông ta cũng không dám đối đầu với lão kia, dường như ông ta cũng biết lai lịch và thực lực của lão đó, nếu đánh không lại sẽ bị một chưởng của người ta quật chết cũng nên.
Vì thế Thương Minh trút giận vào Diệp Thành, ông ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Sau Đại hội đấu thạch, ngươi sẽ chết rất thảm”.
“Ai chết còn chưa biết đâu”, Diệp Thành lạnh lùng cười nhạo.
Thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, ông lão họ Dạ ở trên tảng đá ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu có muốn xẻ đá công khai không?”
“Không”.
Ôi trời!
Tiếng cảm thán này làm tất cả mọi người dưới khán đài đều phải thốt lên, thế giới nhỏ trong không gian lập tức bùng nổ.
“Bỏ ra ba triệu linh thạch còn không xẻ công khai, vậy nghĩa là phải trả chín triệu linh thạch?”
“Dù là một tông môn cũng không dám tuỳ tiện bỏ ra nhiều linh thạch như thế đâu!”
“Tiểu tử này có lai lịch gì vậy?”
“Ta nói này, không cần phải vậy chứ!”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành mà khoé miệng giật giật.
“Khuynh gia bại sản ta cũng cam lòng”, Diệp Thành hít sâu một hơi.
Chỉ trách tảng đá này quá kỳ lạ, ngay cả Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu, chỉ điểm này thôi cũng đủ để chứng minh độ phi thường của nó. Diệp Thành có cảm giác trong tảng đá này chắc chắn có bảo bối, hơn nữa còn là bảo bối có giá trị.
Vì đã nhận định sẽ có bảo bối giá trị nên Diệp Thành sẽ không dễ dàng cho mọi người thấy, bị quá nhiều cao thủ để mắt, với hắn mà nói chắc chắn kông phải chuyện gì tốt đẹp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!