Chương 481: Có người hân hoan có người buồn lo
Trên vân đài ở phía trung tâm, được sự cho phép của lão già kia, Ông lão họ Dạ mới lật tay lấy ra một thanh thạch đao.
Ngay sau đó, cánh tay ông ta hạ xuống, tảng đá lập tức bị xẻ ra.
Tiếp đó, Ông lão họ Dạ không ngừng phất tay, tốc độ rất nhanh, thủ pháp hết sức điêu luyện, sau từng nhát chém của ông ta, tảng đá to chừng vại rượu đã bị bổ xẻ như quả dưa.
Những người xung quanh đều im lặng quan sát, hi vọng có thể thấy được điều bất ngờ xuất hiện.
Hiện giờ, người căng thẳng nhất là lão già đeo mặt nạ quỷ, bỏ ra một triệu linh thạch mới mua được về tảng đá đó, nếu như xẻ ra mà không có gì bên trong thì đúng là uổng phí.
“Có bảo bối, có bảo bối”, rất nhanh sau đó liền có người hô lên.
“Ta nói mà”, lão già đeo mặt nạ quỷ lúc này mới thở phào, bên trong đã có đồ thì cho dù không phải là bảo bối cũng còn tốt hơn không có.
Trên vân đài, tảng đá kia quả thực phát ra ánh sáng chói loá, còn mang theo hương thơm linh thảo thơm nồng khiến từng ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Có điều rất nhanh sau đó, ánh sáng kia đã tắt lịm.
“Ấy? Có chuyện gì thế nhỉ?”
“Sao ánh sáng lại tắt lịm rồi?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều đưa mắt qua nhìn, bên trong tảng đá cũ kĩ kia xuất hiện một cây linh thảo khô héo. Đúng, quả thực là một cây linh thảo khô héo, linh nguyên tản ra.
Chao ôi!
Chao ôi!
Khi tất cả mọi người còn chưa hết bất ngờ thì ở một bên liên tiếp vang lên hai âm thanh gằn giọng khiến quá nhiều người trượt khỏi vị trí ngồi.
Không cần nói cũng biết đây là giọng nói của Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, vì bên trong tảng đá này đúng là có một cây Tuyết Linh Chi Thảo”.
“Ta nói này, hai người có thể bớt bớt đi một tí không?”, Diệp Thành trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Lời này của hắn khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lần lượt ngồi lại bên cạnh Diệp Thành, sau đó bọn họ dùng linh hồn truyền âm một cách thần bí: “Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi có thể nhìn thấu những tảng đá kì dị này không?”
“Nếu không thì các người nghĩ sao?”
“Ôi trời, phát tài rồi”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mỗi bên một người ôm chầm lấy hai tay của Diệp Thành: “Mau, mau, nói cho chúng ta biết còn những tảng đá nào có bảo bối”.
Nhìn ánh mắt to tròn mong ngóng của hai người kia, Diệp Thành cũng không keo kiệt, hắn dùng truyền âm linh hồn ngưng tụ thành lời nói, nói số linh thạch có bảo bối cho hai người kia.
Truyền âm xong, Diệp Thành không quên nhắc nhở: “Hai người vẫn nên kín kẽ một tí đi, người ở đây nham hiểm, nếu như có ai để ý đến chúng ta thì không ổn đâu”.
“Yên tâm, đạo lí này chúng ta hiểu”.
Khi cả ba đang trò chuyện thì Ông lão họ Dạ trên vân đài đã phái người đem cây Tuyết Linh Chi Thảo khô héo kia đưa cho lão già đeo mặt nạ, mặc dù lão già đeo mặt nạ nhưng những người khác có thể cảm nhận được sắc mặt bên dưới lớp mặt nạ khó coi thế nào.
“Một triệu linh thạch cứ thế mà lãng phí”, rất nhiều người tặc lưỡi, cảm thấy may mắn vì trước đó mình không ra tay.
Tiếng bàn tán xôn xao chấm dứt, Ông lão họ Dạ lại lấy tảng đá thứ hai ra.
Lần cạnh tranh giá này không gay cấn như lần đầu tiên chủ yếu là vì người ta sợ không được gì, uổng phí linh thạch là một chuyện, nhưng lại chẳng thu về được gì.
Còn buổi đấu giá tảng linh thạch thứ hai từ đầu tới cuối đều rất ảm đạm, cái giá cao nhất cũng không đột phá lên được quá mức năm trăm nghìn linh thạch, vả lại sau khi xẻ đá, bên trong cũng chẳng có bảo bối gì.
Có người hớn hở có người buồn lo, sắc mặt của người có được tảng đá cũng tối sầm lại, còn những người thất bại khi đấu giá với người này lại được phen hả hê vui sướng.
“Một trăm nghìn”.
“Ta trả ba trăm nghìn”.
“Tám trăm nghìn linh thạch”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!