Chương 469: Đại hỗn chiến
Phụt! Phụt!
Trong hư không mờ ảo, từng mảng trời nhuốm đỏ máu.
Diệp Thành và Lăng Hạo né trên đỉnh linh sơn, chúng tế gọi ra trận đồ mạnh mẽ khiến Thị Huyết Điện vừa xông và đã phải chịu thiệt thòi, rất nhiều kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đều bị nhấn chìm trong đó. Tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư lại chẳng phải nói, tiếng kêu gào vang lên liên tiếp.
Khốn khiếp!
Tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện lập tức gằn lên nạt nộ, binh khí bản mệnh mạnh mẽ bắn ra thần quang quét về phía trận đồ cũ kỹ kia.
Có điều, pháp khí bản mệnh của hắn đánh vào hư không, roẹt một tiếng trận đồ đã biến mất.
“Ta nói này, bí pháp dịch chuyển không gian của ngươi tên là gì nhỉ?”, trên đỉnh linh sơn, Diệp Thành bất giác nhìn sang Lăng Hạo đang thở dốc.
Không sai, trận đồ đột nhiên biến mất vì Lăng Hạo đã thi triển bí thuật dịch chuyển không gian đưa trận đồ vào không gian, nên mới né được sự truy sát của tu sĩ Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện.
Cũng vì Diệp Thành và Lăng Hạo hợp tác lại với nhau, có bí pháp dịch chuyển không gian của Lăng Hạo, lại thêm uy lực của trận đồ nên mới có thể tạo ra đòn công kích bá đạo.
“Càn Khôn Na Di”, Lăng Hạo thở dốc, sắc mặt hắn có phần tái nhợt, rõ ràng vì dịch chuyển trận đồ kia khiến hắn tổn hao tinh lực.
“Bí pháp này quả không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, sau đó nhìn ra ngoài, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã lại lần nữa công kích đến.
“Lại lần nữa”, Lăng Hạo và Diệp Thành lần lượt kết ấn, cả hai hợp tác ăn ý. Lăng Hạo đem trận đồ đã dịch chuyển vào không gian trước đó hiện ra ngoài, còn Diệp Thành phụ trách điều khiển trận đồ.
Vù!
Ngay sau đó, trận đồ biến mất trước đó không lâu đã lại lần nữa hiện ra trong hư không, tái hiện thần uy.
Đáng chết!
Thấy vậy, tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vội né tránh và lùi về sau, có người chạy rất nhanh nhưng có người đen đủi hơn bị trúng chiêu, lập tức bị đòn công kích của Chu Sát Trận nhấn chìm. Tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cứ thế hoá thành làn khói bay đi.
Ở phía khác, tu sĩ Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện lại lần nữa ngự động binh khí bản mệnh.
Có điều, không đợi hắn ra tay, trận đồ kia lại biến mất không dấu tích.
Cảnh tượng tiếp theo hết sức dị thường, trận đồ lại hiển hiện rồi lại biến mất đột ngột, mỗi lần xuất hiện đều khiến người của Thị Huyết Điện ngã ra ngả rạp, dù chưa đại chiến nhưng Thị Huyết Điện đã tổn thất nặng nề.
Cấm cho ta!
Cuối cùng, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện thi triển đại thần thông, binh khí bản mệnh cứ thế phát ra thần quang chói lọi, uy lực mạnh mẽ cấm cố hư không với khoảng cách cả hàng chục nghìn trượng.
Hắn ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, nhìn thấy trận đồ kia bị dịch chuyển vào không gian nên mới cấm cố hư không.
Giết!
Thấy hư không bị cấm cố, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lần lượt xông lên.
Giết!
Phía Sở Thiên Chấn sục sôi khí huyết xông lên chiến đấu, dẫn theo ba trưởng lão xông về phía tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện.
Phụt! Phụt!
Đột nhiên, máu bắn tung toé, khắp trời chỉ toàn là bóng người, ánh sáng chiếu rọi, đại chiến thảm khốc, liên tục có người mất đi vân tiêu, cũng có rất nhiều người xông vào thương không rồi tiếng nổ ầm vang vang lên liên tục hết sức chói tai.
Không chỉ hư không mà cả linh sơn đều có bóng người. Có thể khẳng định một điều rằng Thiên Tông thế gia đang ở thế yếu, không có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trấn giữ nên thương vong thảm khốc, máu tươi nhuốm đỏ cả linh sơn.
“Ta nói này, trận đồ kia có thể dịch chuyển được nữa không?”, thấy Thiên Tông thế gia liên tiếp phải lùi lại, Diệp Thành quay sang nhìn Lăng Hạo hỏi.
“Đó là cấm cố hư không của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, không gian hàng chục trượng đều bị phong bế, sao ta có thể giải nổi?”, Lăng Hạo vừa ho ra máu vừa nói: “Trừ phi ông ta giải trừ cấm cố hư không”.
Nói rồi, Lăng Hạo lau đi vệt máu nơi khoé miệng, sát phạt từ trên linh sơn xuống.
Thấy vậy, Diệp Thành cũng cười bất lực, hắn cũng luồn xuống khỏi linh sơn.
Vừa tham gia vào trận chiến, tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đã ngự động binh khí.
Cút!
Diệp Thành khí huyết sục sôi, lập tức lôi ra roi Đả Thần Tiên quất thật mạnh vào binh khí kia khiến tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của Thị Huyết Điện lập tức hôn mê.
Diệp Thành không nhìn nhiều, cứ thế đi tới, hắn giật luôn túi đựng đồ của người kia nhét vào ngực áo.
Phụt! Phụt!
Tiếp theo chính là lúc Diệp Thành đại triển thần uy. Hắn cứ thế lao lên sát phạt, mỗi lần ra tay, Thị Huyết Điện đều có kẻ mạnh ở cảnh giới Linh Hư phải đổ máu.
Tên này đúng là không vừa, có thể diệt cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng không đánh ở trên trời mà dùng roi Đả Thần Tiên đánh loạn ở dưới đất khiến cho rất ít tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của Thị Huyết Điện địch được nổi một chiêu của hắn, cứ thế ngất lịm đi.
Chẳng còn cách nào vì Diệp Thành thích chơi như vậy, hắn cứ thế sát phạt rồi cứ thế cướp mau lẹ.
“Ngươi có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không?”, không lâu sau, Lăng Hạo đang ngự kiếm giao đấu với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện cũng lên tiếng mắng chửi. Chúng ta đều đang phải liều mạng mà ngươi lại đi cướp đồ như vậy, rõ ràng khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhưng lại cứ luồn lách trong đám tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư.
Khụ khụ…!
Diệp Thành ho hắng, hắn cảm thấy hơi ái ngại, thế rồi hắn dứt khoát sát phạt vào hư không. Diệp Thành không nói lời nào, vừa quất thật mạnh vào đầu tu sĩ mà lăng hạo đang giao chiến.
A…!
Đột nhiên, tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện kêu gào thảm thiết, thất khiếu chảy máu, hắn ta ôm đầu lùi về sau.
Cảnh này khiến Lăng Hạo sững người, hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào roi sắt đen xì trong tay Diệp Thành, sao hắn có thể không nhận ra được uy lực của cái roi đó chứ, đó chính là binh khí chuyên đánh vào linh hồn.
“Tên tiểu từ này đúng là nhiều bảo bối”, Lăng Hạo trầm trồ, trước có Chu Sát Trần Đồ, sau có soi Đả Thần Tiên.
“Ta quả thực không bằng ngươi”, trong đôi mắt Lăng Hạo hiện lên cái nhìn phức tạp, hắn thầm nhủ mình xếp sau Tần Vũ trong bảng xếp hạng Phong Vân cũng không phải không có lý do.
“Ngươi còn ngây ra đấy làm gì, mau lại giúp ta”, ở phía cách đó không xa vang lên tiếng mắng chửi của Diệp Thành.
Lúc này hắn đang đối đầu với một kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tư, thân hình có phần thảm hại.
Thế nhưng không phải hắn không đánh được tên kia mà vì hắn không muốn lật con bài áp chót ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy. Không dùng tới quân bài đó nên mới phải gọi Lăng Hạo.
Càn Khôn Thiên Địa, Nhất Chỉ Âm Dương.
Lăng Hạo lập tức hô lên, khi tên kia và Diệp Thành đang giao chiến khốc liệt, hắn đột nhiên ra tay chỉ vào sau lưng tên tu sĩ kia và đâm xuyên qua ngực trước của hắn.
Đáng chết!
Tên kia phẫn nộ vung tay khiến Lăng Hạo bị đánh lùi về sau phun ra máu.
Có điều khi hắn quay đầu lại thì sát kiếm màu đỏ đã chém tới. Diệp Thành di chuyển nhanh như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh, cứ thế tung ra đại chiêu Phong Thần Quyết với uy lực bá đạo, một kiếm đâm xuyên cơ thể tên kia.
Phách Thiên Chưởng!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!