Chương 447: Ba đánh một
“Không đâu”, Thái Ất Chân Nhân trả lời dứt khoát: “Âm Sơn Lão Vu là người thế nào ta rất hiểu, ông ta là kiểu người tự phụ cao độ, ở đây không ai dám đụng tới ông ta, vả lại bí mật liên quan đến quả linh sâm năm màu rất ít người biết, vì lý do này mà ông ta không cho ai vào trong vùng núi hoang vu hẻo lánh, huống hồ hiện giờ trạng thái của ông ta lại yếu đuối”.
“Cho nên vì bảo vệ cho bản thân được chu toàn, ông ta ở trong nơi hoang vu hẻo lánh, bố trí rất nhiều đại trận chết chóc”, Ngô Tam Pháo tiếp lời, cố gắng giải thích cho Diệp Thành: “Trong tay ông ta có các loại trận đồ giết người, sát trận này hết sức bá đạo, chỉ cần không kịp phòng bị thì kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức”.
“Không phải cả hai người tới đây lần đầu chứ?”, nghe hai người nói vậy, Diệp Thành bất giác hỏi lại.
“Không phải lần đầu, vài lần trước ta đều bị sát trận này đánh tán loạn”, Thái Ất Chân Nhân tặc lưỡi: “có điều lần này chúng ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, ta bỏ ra tám mươi năm trời để nghiên cứu kĩ lưỡng sát trận này”.
“Tám…tám mươi năm?”, kể cả là Diệp Thành thì khi nghe tin này cũng không khỏi tặc lưỡi, ông cũng có tài đấy, vì trộm đồ của người ta mà có nghị lực phi thường.
“Thần hành độn quỷ đạo, hoá hư chí phàm linh, âm dương khải túc vọng, càn khôn phá bát hoang”, khi Diệp Thành xuýt xoa thì Thái Ất Chân Nhân đã chắp hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm những câu chú mà hắn nghe không hiểu.
Ngay sau đó, Diệp Thành liền thấy xung quanh hình thành nên một đại trận hình sao lấy Thái Ất Chân Nhân làm trung tâm.
“Lão già này cũng biết nhiều đấy”, Diệp Thành cảm thấy bất ngờ, hắn cảm nhận được sự di chuyển của không gian ở đại trận bên dưới chân mình, cũng có thể nói Thái Ất Chân Nhân sắp sử dụng bí pháp dịch chuyển không gian.
“Ta nói này, ông ta rốt cục có lai lịch gì vậy?”, thấy Thái Ất Chân Nhân thi triển bí pháp thuần thục, Diệp Thành bất giác nhìn sang Ngô Tam Pháo.
“Ta chỉ biết ông ta rất tiện…rất giỏi”, Ngô Tam Pháo nói với vẻ mặt ý tứ.
Diệp Thành há miệng, không biết nói gì.
Thấy vẻ mặt đó của Diệp Thành, Ngô Tam Pháo vỗ vai hắn, thần bí cười nói: “Mặc dù ngươi đánh ông ta chạy tán loạn nhưng cũng đừng coi thường ông ta, trước đây ông ta ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có điều giờ bị sụt giảm xuống cảnh giới Linh Hư tần thứ tư rồi”.
“Chuẩn…chuẩn thiên?”, nghe hai từ này, Diệp Thành kinh ngạc.
“Đi”, khi hai người nói chuyện, Thái Ất Chân Nhân đã rời đi.
Ông ta dứt lời, trận kì kia đột nhiên loé sáng, trận pháp dưới chân ông ta cũng vận chuyển theo.
Roẹt!
Ngay sau đó cả ba người biến mất ở vị trí cũ.
Khi xuất hiện trở lại, Diệp Thành thấy được linh quang xuất hiện trước mặt, ập vào mắt hắn là làn sương đen u ám.
Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong vùng núi hẻo lánh này, nơi này sương khói đen kịt, mang theo khí tức u ám, vùng đất bên dưới chân cũng đen xì, không hề có cây cỏ sinh sôi, đâu đâu cũng thấy xương cốt con người.
“Đi theo ta”, Thái Ất Chân Nhân đi đầu tiên, tay cầm cây phất trần chẳng còn mấy sợi lông, phía sau ông ta, Ngô Tam Pháo và Diệp Thành lần lượt đi theo.
Trên đường đi, Diệp Thành thông qua Tiên Luân Nhãn nhìn thấy nhiều nơi có sát trận khủng khiếp được ẩn đi, nhưng không biết vì sao Thái Ất Chân Nhân đi trước dẫn đường lại như nhìn thấu huyền cơ ở đây, mỗi lần ông ta đều lách qua trận pháp một cách khéo léo nên cả chặng đường đi bọn họ đều dễ dàng đi qua.
“Lão già này không hề đơn giản tí nào”, nhìn Thái Ất Chân Nhân ở phía trước, Diệp Thành lại lần nữa kinh ngạc lên tiếng: “Cũng may có hắn dẫn đường, nếu như là người khác không biết huyền cơ bên trong thì sẽ bị diệt ngay lập tức, cũng sẽ không thể không gặp chuyện gì được”.
Không biết mất bao lâu, cả ba người mới dừng chân lại ở lưng chừng núi.
Phía trước chính là một vách đá, chính giữa vách đá là cánh cửa đá đen kịt, bên trên cửa đá có khắc hoạ chữ Triện, còn có một chữ “phong” được viết hoa, rõ ràng Âm Sơn Lão Vu không muốn bất cứ kẻ nào đột nhập vào cánh cửa đá này.
“Âm Sơn Lão Vu, chính là nơi này”, Thái Ất Chân Nhân nheo mắt lên tiếng.
“Còn đợi gì nữa, mở ra”, Thái Ất Chân Nhân vừa dứt lời, Ngô Tam Pháo liền tiến lên phía trước, khí tức cuồng bạo sục sôi, hắn không nói lời nào, cứ thế tung một chưởng vào cửa đá.
Rầm!
Sau tiếng động rầm trời, cánh cửa đá đen kịt vừa dày vừa nặng kia lập tức bị đánh tan.
“Cẩn thận”, Thái Ất Chân Nhân và Diệp Thành lần lượt tiến lên trước, kéo Ngô Tam Pháo lại sau đó nhanh chóng lùi về sau.
Bọn họ vừa lùi về sau, bên trong cánh cửa đá liền có khói đen bay ra, ngay sau đó, từng đạo kiếm mang màu đen bắn ra ngoài với uy lực khủng khiếp và số lượng nhiều đến mức khiến người ta rợn người.
Chấn!
Thái Ất Chân Nhân tiến lên trước, một tay kết ấn, một tay phất phất trần khiến những đạo kiếm mang màu đen đang bắn tới lập tức bị cấm cố trong không trung. Sau tiếng hô của Thái Ất Chân Nhân, đạo kiếm mang màu đen kia lập tức tan biến.
“Lão Vu Quái, lâu rồi không gặp, dạo này khoẻ không?”, sau khi đánh tan kiếm mang màu đen kia, Thái Ất Chân Nhân nhìn hang động tối đen như hũ nút bằng ánh mắt đầy hứng thú.
“Thái Ất, lại là ngươi?”, ngay sau đó, bên trong hang động tối đen liền vang lên tiếng gằn nạt nộ.
“Sao nào, không muốn gặp ta sao?”
Khi hai người nói chuyện, Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành đã nheo lại.
Mặc dù hang động tối đen vả lại còn có khói đen mù mịt nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một lão già đang khoanh chân ngồi trong một bể máu nơi thâm sâu, lão ta có thân hình gầy gò, da dẻ khô quắt trông giống như cái xác khô.
Lúc này, bể máu kia cũng đang sục sôi, khí tức màu máu bao quanh Âm Sơn Lão Vu và được ông ta hấp thu vào cơ thể.
“Giao quả linh sâm ra đây”, Thái Ất Chân Nhân nhìn hang động đá cười nói.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Âm Sơn Lão Vu lạnh giọng.
“Xem ông nói kìa, không phải còn có ta sao?”, Ngô Tam Pháo bật cười để lộ ra hai hàm răng vàng khè.
“Ta cũng không phải tới chơi”, Diệp Thành vặn cổ, ngay sau Ngô Tam Pháo, hắn cũng có ý định phải giết chết Âm Sơn Lão Vu, không kể là vì quả linh sâm năm màu hay vì những đứa trẻ chết oan uổng.
“Các ngươi còn kém lắm”, Âm Sơn Lão Vu gằn giọng, không hấp thu máu vào cơ thể nữa, sương khói đen kịt bay ra.
“Chiến”, Ngô Tam Pháo xông lên đầu tiên, hắn sải bước ra, cả cơ thể như bùng nổ, để lộ ra phần thân xăm đầy long vân, cơ bắp cuồn cuộn.
“Chiến”, Diệp Thành cũng di chuyển, khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, tay trái quất ra Đả Thần Tiên, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu.
Bạo Long Chưởng!
Sau tiếng hô của Ngô Tam Pháo, một chưởng bá đạo được tung ra.
“Không biết tự lượng sức”, trong lớp khói mờ mịt, một bàn tay khô quắt tung chưởng khiến Ngô Tam Pháo bị đánh lùi về sau.
Phong Thần Quyết!
Khi Ngô Tam Pháo lùi về sau, Diệp Thành như bóng ma sát phạt về phía trước. Hắn như cơn gió, nhanh tới vô ảnh, vả lại ở khoảng cách gần như vậy, sau khi Âm Sơn Lão Vu đánh lùi Ngô Tam Pháo, hắn liền bắt trọn thời cơ.
Ừm?
Âm Sơn Lão Vu nghiêm mặt, rõ ràng không ngờ một tên ở cảnh giới Linh Hư lại mạnh như vậy, vả lại nhát kiếm này cũng có uy lực hết sức mạnh mẽ.
Phụt!
Máu đen bắn vọt ra, Diệp Thành đâm nhát kiếm tuyệt sát xuyên bả vai Âm Sơn Lão Vu.
“Đánh hay lắm”, Ngô Tam Pháo rít lên, hắn tỏ ra hết sức bất ngờ với nhát kiếm này của Diệp Thành, ý chí chiến đấu của hắn lên cao, hắn lấy ra thanh đại đạo xông về phía trước, vung ra một đạo đao mang.
Hừ!
Âm Sơn Lão Vu hắng giọng lạnh lùng, vung tay đánh tan đạo đạo mang kia, khí thế mạnh mẽ khiến Diệp Thành phải lùi về sau.
“Các ngươi đều phải chết”, Âm Sơn Lão Vu lên giọng nạt nộ, trong tay áo có khói đen bay ra, tiếp đó là một trận đồ đã cũ bay ra ngoài, lơ lửng giữa hư không, xếp thành một đại trận khủng khiếp.