Chương 432: Lên chiến đài
“Tần Vũ tiểu hữu mau xuống đi, chúng ta…”
“Không mất thời gian với các ngươi nữa, chiến là phân thắng bại, mười tám người cùng lên chiến đài đi”, tiếng hô hào của Hạo Thiên thế gia bị một câu nói của Diệp Thành ngắt lời, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm về phía Âm Dương thế gia và nhà họ Viên.
“Mười…mười tám người cùng lên, tên Tần Vũ này bị điên rồi sao?”, tất cả mọi người đều như bùng nổ.
“Tên này đâu có điên, hắn không biết tự lượng sức mình”, tứ phương vang lên giọng nói lạnh lùng: “Hắn chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng, không nói tới việc nhà họ Viên và Âm Dương thế gia có bao nhiêu đệ tử mạnh, đến cả Bách Lý Đoan Mộc và Lý Tu Minh, chỉ cần một trong hai ra tay cũng có thể xử lý hắn rồi”.
“Hạo Thiên thế gia nhặt ở đâu ra tên nực cười này vậy chứ”?
“Đúng là không biết trời cao đất dày”.
“Có cần đến mức vậy không chứ?”, trên vị trí ngồi, mấy người phía Vi Văn Trác nhếch miệng.
“Đây là đệ tử trong bảng xếp hạng đấy, không phải là những tu sĩ ở cảnh giới bình thường mà ngày thường hay gặp đâu”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chau mày, mặc dù biết Diệp Thành có chút thực lực nhưng đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân không hề đơn giản.
“Huyền Chấn, đây…”, Hạo Thiên Huyền Hải và mấy người phía Hoa Tư lần lượt nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Tên tiểu tử này rốt cục là tên quỷ gì thế chứ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không phản ứng lại, ông ta chăm chú nhìn lên chiến đài.
Lại nhìn sang Âm Dương thế gia và nhà họ Viên, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái nhất thời cũng không phản ứng lại, sao bọn họ có thể ngờ nổi Diệp Thành lại ngông cuồng phát ngôn khiêu khích mười tám đệ tử trong bảng Phong Vân chứ.
Nên biết rằng những đệ tử mà bọn họ mời tới đều có thứ hạng cao, bất cứ ai cũng có thể đánh bại Diệp Thành.
“Thật là ngông cuồng”, một người của Âm Dương thế gia đã đứng ra: “Diệt ngươi, một mình ta là đủ”.
Nói rồi, người kia nhấc chân nhảy vọt lên chiến đài.
“Đợi đã”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không nhìn người kia mà vặn cổ tuỳ ý nói: “Ta muốn khiêu chiến cả mười tám người, ngươi định đại diện cả mười tám người sao?”
Nói rồi, Diệp Thành nhìn Doãn Trọng và Viên Sinh Thái cười nói: “Hai vị, nếu hai vị gật đầu, ta sẽ mặc nhận hắn đại diện cho mười tám người đánh ta”.
“Diệt ngươi mà phải cần mười tám người sao?”, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái bật cười lạnh lùng.
“Vậy chúng ta cứ thế định đi”, Diệp Thành cười nói: “Hắn đã đại diện cho mười tám người, nếu hắn bại thì hai gia tộc còn lại cũng bại, tới lúc đó đừng trở mặt là được”.
Nghe vậy, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái chợt nheo mắt.
“Một mình ta là đủ”, phía này, Lý Tu Minh đã đứng dậy nhìn Diệp Thành trên chiến đài cười nói: “Một tên tu sĩ xếp thứ chín mươi chín mà thôi”.
“Xin đợi đã”, Viên Sinh Thái trầm giọng, sau đó nhìn sang Bách Lí Đoan Mộc: “Đoạn Mộc, ngươi cũng lên đi”.
Nghe vậy, không chỉ Bách Lý Đoan Mộc mà đến cả Lý Tu Minh cũng phải cau mày: “Gia chủ nhà họ Viên, có phải ông đánh giá hắn quá cao rồi không? Đánh một tên xếp thứ chín mươi chín mà cần tới hai người sao?”
“Đúng vậy, nếu như tin này đồn ra ngoài thì chúng ta sẽ bị người ta cười cho mất”, Bách Lý Đoan Mộc nói rồi không quên liếc nhìn Lý Tu Minh.
“Đề phòng bất trắc, ngươi lên chiến đài, đứng bên quan sát là được”, Viên Sinh Thái khẽ vuốt râu, ông ta cũng là một lão hồ ly, không đem mọi hi vọng đặt hết vào Lý Tu Minh, vận mệnh của nhà họ Viên không thể nào giao cho mình Lý Tu Minh được, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì rắc rối.
“Đã vậy thì chi bằng lên cả đi”, ở bên, Trường Thiên Chân Nhân cười giễu cợt: “Hắn muốn đánh mười tám người thì cho hắn đánh”.
“Ta nói này, thương lượng xong chưa vậy?” Trên chiến đài, Diệp Thành lên giọng với vẻ khó chịu: “Sợ thua thì lên cả đi, cọ sát thôi mà”.
Câu này của hắn khiến cho mười tám người của nhà họ Viên và Âm Dương thế gia.
Lý Tu Minh đứng đầu tiên, mười bảy người còn lại đứng ở xa hơn, theo bọn họ thấy thì một mình Lý Tu Minh là đủ, bọn chúng không cần phải ra tay, hoặc có thể nói bọn chúng lên chỉ là để xem kịch.
“Tần Vũ, chúng ta cược đi”, Lý Tu Minh không ra tay luôn mà nhìn Diệp Thành mỉa mai.
“Cược cái gì, ngươi nói đi, đừng lãng phí thời gian”, Diệp Thành gãi tai.
“Nếu ngươi thua thì phải làm nô bộc cho ta cả đời, nếu chúng ta thua thì chúng ta làm nô bộc cho ngươi cả đời”, Lý Tu Minh nói rồi nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.
Lời này của hắn khiến xung quanh chợt huyên náo.
Nô bộc? Đây chẳng phải là bán thân sao? Có quá nhiều người tặc lưỡi ý muốn nói Lý Tu Minh cược lớn.
“Lý Tu Minh này cũng nham hiểm đấy”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác lần lượt lên tiếng mắng chửi.
“Bán thân sao? Chơi vậy không hay”, Từ Nặc Nghiên tặc lưỡi.
“Đã là cược thì phải cược lớn”, trên chiến đài, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn Lý Tu Minh hứng thú nói: “Nếu không thì chúng ta cược mạng đi, hoặc là ta sống, hoặc là các ngươi sống”.
Hắn dứt lời, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu nói về vụ các cược thì cách cược của Diệp Thành lớn hơn Lý Tu Minh nhiều. Đây có khác gì không chết thì không nghỉ?
Không thể phủ nhận câu này của Diệp Thành khiến cho Lý Tu Minh phải bất ngờ, hắn nheo mắt, bật cười tôi độc: “Ta…cược”.
“Một mình ngươi đồng ý không đủ”, Diệp Thành nói rồi đảo mắt nhìn những người còn lại: “Các ngươi thì sao? Nếu không cược thì có thể xuống dưới”.
“Cược, sao lại không cược?”, Bách Lý Đoan Mộc cười giữ tợn.
“Cược, đương nhiên cược”, những người khác cũng bật cười, theo bọn họ thấy thì mười tám người không có lý do gì để thua.
“Được, vui đấy”, Diệp Thành nói rồi liếc nhìn Thiền Uyên Chân Nhân trên chiến đài, nói: “Tiền bối, người chuẩn bị trước đi, con nói rồi, hoặc là con sống sót hoặc là bọn họ sống sót, nếu như khi giao chiến có kẻ lén trốn đi thì tiền bối phải giúp con diệt hắn”.
“Cái này…”, Thiền Uyên Chân Nhân á khẩu, không ngờ Diệp Thành lại nói câu này.
“Cá cược mà, muốn cược thì phải phục tùng theo”, Diệp Thành cười nói nhưng trong mắt người khác, câu nói của hắn lại hết sức ghê rợn.
“Hôm nay ngươi sẽ chết rất thảm”, giọng nói lạnh lùng vang lên, Lý Tu Minh đã bước ra, cứ thế sát phạt tới, tốc độ vô cùng nhanh, trong tay áo còn có điện mang bay qua, nếu nhìn kĩ thì đây chính là một thanh kiếm bạc rất dài, một kiếm bay về phía Diệp Thành.
Diệp Thành di chuyển, hắn khẽ né người, một kiếm của Lý Tu Minh bay vọt đi ngay bên cạnh hắn.
“Né qua được à?”, Lý Tu Minh mặt mày lạnh lùng.
“Thưởng cho ngươi một cái bạt tai”, Diệp Thành vung tay về phía Lý Tu Minh.
Bốp!
Sau tiếng vang vọng khắp hội trường, Lý Tu Minh giây phút trước còn đang hùng hổ thì lúc này đơ người, hắn lùi về sau ba bốn bước không hề dừng lại.
Diệp Thành tiến lên trước, không đợi Lý Tu Minh đứng vững, hắn đã đánh ra một chưởng.
Ngay sau đó, Lý Tu Minh đã bay ra ngoài.
“Đây…”, cảnh này khiến cho phía Hạo Thiên Huyền Chấn tròn mắt nhìn.
“Sao lại mạnh vậy chứ?”, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái ở phía đối diện bất giác nheo mắt nhìn chiến đài.
“Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín mà bị một kẻ xếp thứ chín mươi chín như Tần Vũ đánh bay đi sao?”, mọi thứ chỉ xảy ra trong hai giây khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng lại.
Bịch!
Lý Tu Minh trên chiến đài bị nện thật mạnh xuống chiến đài.
Phụt!
Ngay sau đó, hắn phun ra cả miệng máu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!