Chương 430: Thiền Uyên Cổ Thành
Sáng sớm, một thanh phi kiếm khổng lồ đã bay lên khỏi Hạo Thiên thế gia.
Trên phi kiếm có chín trưởng lão của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư, Hạo Thiên Huyền Hải cũng có mặt.
Ngoài bọn họ ra thì còn có chín đệ tử trẻ tuổi, Diệp Thành, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Tử Viêm, mấy người phía Từ Nặc Nghiên.
Điều đáng nói là từ khi phi kiếm bay lên tới giờ, những người trên phi kiếm cứ đôi ba giây lại quay sang nhìn ba tên Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy, nếu trách thì trách hôm nay cả ba tên đó không được bình thường.
Nói thế nào nhỉ? Cả ba tên này có lẽ bị đánh, vả lại còn bị đánh không hề nhẹ, tên nào tên nấy mặt mày sưng vù, đặc biệt là Trần Vinh Vân, mái tóc mượt mà bị túm từng lọn, từng lọn, còn khuôn mặt vuông chữ điền của Vi Văn Trác bị đánh cho méo mó hẳn đi.
Thảm nhất vẫn là Ly Chương, cho tới bây giờ hắn vẫn còn ôm cổ, chốc chốc còn có thể gẩy ra vài viên đá nhỏ.
Đây là lần duy nhất cả ba tên ngoan ngoãn, rất ngoan ngoãn, ngồi im thin thít một góc, những người khác chốc chốc lại nhìn sang bọn chúng, còn bọn chúng chốc chốc lại nhìn Diệp Thành.
Tối qua, sau khi Diệp Thành lôi chúng ra khỏi tiểu uyển của Hạo Thiên Thi Nguyệt thì liền lôi chúng tới một nơi hoang tàn, còn cảnh tượng tiếp theo thì thật sự không nỡ nói ra, chúng bị đánh tới mức thân nương cũng không nhận ra nổi.
Cho tới bây giờ cả ba tên vẫn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Diệp Thành lại đánh mình. Lại nhìn về phía Diệp Thành, hắn ôm thanh kiếm Xích Tiêu, từ đầu tới cuối chỉ chăm chú lau thanh kiếm.
Thi thoảng hắn cũng ngẩng đầu nhìn tứ phía nhưng mỗi lần đều có thể trông thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt đang trừng mắt nhìn mình, trong đôi mắt đẹp còn toé lửa, khuôn mặt đỏ lừ.
Khụ…! Mỗi lần Diệp Thành đều ho hắng, hắn tiếp tục vùi đầu vào lau kiếm, bầu không khí lúc này hết sức dị thường.
Người cảm thấy khó hiểu nhất là Từ Nặc Nghiên, cả chặng đường cô chỉ biết gãi đầu, không biết nguyên do vì sao lại có bầu không khí khác thường thế này.
Thế rồi bầu không khí ấy cứ kéo dài hết cả chặng đường đi.
Đây là một rặng núi ở Thương Nguyên, được gọi với cái tên Thiền Uyên Sơn Mạch, nơi thâm sâu của rặng núi có một khu thành cổ vô cùng to lớn, còn rộng lớn hơn cả phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông, người Bắc Sở gọi đó là Thiền Uyên Cổ Thành.
Lai lịch của Thiền Uyên Cổ Thành không hề vừa, đây chính là nơi mà năm xưa tiên tổ của ba nhà Hạo Thiên thế gia, nhà họ Viên, Âm Dương Thế Gia cùng liên kết để sáng lập ra.
Điều quan trọng hơn cả là thành chủ của Thiền Uyên Cổ Thành lại có mối quan hệ hết sức phức tạp với ba nhà này.
Năm xưa, một vị nữ tử của Hạo Thiên thế gia được gả vào Âm Dương thế gia, hạ sinh được một người con trai, người này sau khi lớn lên thì cưới tiểu thư nhà họ Viên, còn hắn và tiểu thư nhà họ Viên lại sinh được một người con gái, người con gái này sau này được gả cho một nam nhân của Hạo Thiên thế gia, cô và nam nhân ấy sinh được một người con chính là tiên tổ của Thiền Uyên Thành Chủ.
Cho nên tổ tiên của Thiền Uyên Thành Chủ và ba nhà đều có mối quan hệ với nhau, con cháu đời sau của ông ta ít nhiều cũng có mối quan hệ huyết thống với cả ba gia tộc này.
Đây cũng chính là lý do mà năm xưa tiên tổ của ba gia tộc chọn ra một người có mối quan hệ mật thiết với cả ba gia tộc để làm thành chủ Thiền Uyên.
Đây là ước định năm xưa của bọn họ, Thiền Uyên Thành Cổ không thuộc về bất cứ một gia tộc nào trong ba gia tộc, như vậy sẽ không nghiêng về bên nào, ý nghĩa của nó nằm ở chỗ mỗi lần diễn ra Thiền Uyên Hội Minh đều sẽ tổ chức ở đây và lấy phương án hoà bình để phân chia địa bàn Bắc Chấn Thương Nguyên.
Khi Diệp Thành nghe được tin này, hắn bất giác tặc lưỡi thầm nghĩ tiên tổ của ba gia tộc hết sức thông thái và cao minh.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì phi kiếm khổng lồ đã đáp xuống hội trường rộng cả hàng chục nghìn trượng.
Ập vào mắt Diệp Thành là hàng trăm vị trưởng lão mặc y phục trắng ngồi trên cao đài, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn xuất hiện, bọn họ lần lượt đứng dậy.
“Hạo Thiên đạo hữu, chúng ta đã đợi đạo hữu lâu rồi”, bọn họ vừa đáp xuống thì một lão già mặc y phục trắng bất giác mỉm cười, đây chính là thành chủ của Thiền Uyên Cổ Thành, người Bắc Sở gọi ông ta là Thiền Uyên chân nhân.
“Xin chào, xin chào”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười, ngồi vào vị trí thuộc về Hạo Thiên thế gia.
Có điều, nói về Thiền Uyên Chân Nhân thì đây là một người có lai lịch tầm cỡ. Nếu luận về vai vế thì Hạo Thiên Huyền Chấn chính là thúc tổ của ông ta.
Có điều, ở Thiền Uyên Cổ Thành không phải luận những điều này, có liên quan huyết thống với Hạo Thiên thế gia thì đương nhiên sẽ có mối quan hệ huyết thống với nhà họ Viên và Âm Dương thế gia, nếu luận như vậy thì Thiền Uyên Hội Minh sẽ vô vị rồi.
“Ngươi nói xem lần này gia tộc nào sẽ thắng”, mấy người phía Diệp Thành vừa ngồi xuống thì liền nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao ở tứ phương.
Những bên tham gia Thiền Uyên Hội Minh không chỉ có ba gia tộc, còn có rất nhiều tản tu, đương nhiên, trong đó không thiếu kẻ mạnh.
“Ta thấy khả năng cao thuộc về Âm Dương thế gia”, có người vuốt râu nói.
“Nghe nói bọn họ mời toàn đệ tử trên bảng Phong Vân, vả lại thứ hạng còn cao nữa”.
“Nhà họ Viên cũng chẳng vừa, nghe nói đều mới những đệ tử xếp hạng cao”.
“Vậy lần này Hạo Thiên thế gia lép vế rồi”, có người liếc nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ánh mắt nhìn Tử Viêm: “Người mạnh nhất là hắn, xếp thứ bảy mươi chín”.
“Có điều tên đeo mặt nạ kia là ai?”, rất nhiều người chú ý tới Diệp Thành nhưng không ai nhận ra lai lịch của hắn.
“Tám phần là một tản tu”.
Phía này, nghe lời bàn tán xôn xao của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn vùi đầu lau kiếm, ngay từ đầu hắn đã chẳng coi trọng trận đấu này rồi, cho dù hai nhà còn lại có mời đệ tử nằm trong danh sách mười người mạnh nhất thì hắn cũng không sợ, đây là sự tự tin tuyệt đối của hắn.
“Xem ra chúng ta đến sớm rồi”, Vi Văn Trác liếc nhìn xung quanh, ngoài những tu sĩ chạy tới đây thăm quan ra thì không thấy người của hai gia tộc còn lại.
“Hai gia tộc còn lại đều lề mề, chúng ta quen rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ giọng nói.
“Nhà họ Viên tới rồi”, ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh vang lên khắp hội trường còn phía Thiền Uyên Chân Nhân cũng lần lượt đứng dậy.
“Viên đạo hữu, mời ngồi”.
“Ồ vâng”, người dẫn đầu nha họ Viên là một lão già, ông ta vừa hàn huyên vừa không quên ném ánh mắt giễu cợt sang Hạo Thiên Huyền Chấn, ông ta chính là gia chủ nhà họ viên, Viên Sinh Thái.
“Ôi trời, Bách Lí Đoan Mộc”, phía này mắt Trần Vinh Vân sáng lên, cứ thế nhìn vào người thanh niên trong lớp thanh niên nhà họ Viên.
“Mẹ kiếp, xếp thứ bảy mươi mốt, đánh thế nào không biết”, Ly Chương mắng một câu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!