Chương 428: Tử Viêm
Chẳng mấy chốc Hạo Thiên Huyền Chấn đã đến, khi nhìn thấy nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu, ông mấp máy môi nhưng lại không biết phải nói gì.
“Cậu nhóc này đứng thứ bảy mươi chín trong bảng Phong Vân, hy vọng có thể giúp được đạo hữu”, nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu nhẹ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng xoay người, bước ra ngoài.
“Sở… đạo hữu…”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng bước tới nhưng cũng không kịp, cô đã biến mất như một làn gió.
“Bá bá, con vẫn chưa ăn gì”, thiếu niên mập mạp kháu khỉnh ngửa đầu lên, bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo Hạo Thiên Huyền Chấn: “Bá bá có thể cho con ăn chút gì đã được không?”
Nghe vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Con tên là Tử Viêm đúng không?”
“Vâng, tên này là một lão gia gia đặt cho con đó”, cậu bé nở nụ cười thật thà, chất phác, đệ lộ hai hàm răng trắng tinh.
…
Đêm đen, gió buốt.
Một bóng người toàn thân đẫm máu loạng choạng bước đi cùng với một bóng người khác cũng máu me đầy mình.
Nhìn kỹ hơn, họ chẳng phải là Tạ Vân và Hoắc Đằng sao?
“Tạ Vân, thả ta ra! Ta không trốn thoát được đâu”, giọng Hoắc Đằng mệt mỏi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai chân, hai tay hắn đều đã bị đánh gãy, giờ đây hắn là một kẻ tàn phế.
“Mẹ kiếp”, Tạ Vân hung hăng chửi bới, hắn bị kẻ khác móc mắt nên giờ đây hai mắt hắn trống rỗng, trong hốc mắt trống huyếch trống hoác còn có máu chảy ròng ròng.
Hoắc Đằng nở nụ cười, máu và nước mắt đan xen.
“Chúng ta đều phải sống, cho dù có trở thành một con chó cũng phải cố gắng sống sót”.
“Đúng, còn phải tìm Doãn Chí Bình trả thù nữa”.
…
Sáng sớm, ánh mặt trời phủ khắp mặt đất.
Trong khu vườn nhỏ, Diệp Thành tựa vào gốc cây linh quả ngủ say sưa.
Chẳng mấy chốc, cửa khu vươn nhỏ rung lên, một bàn tay nhẹ nhàng đẩy nó ra: “Tần Vũ đạo hữu”.
Nghe thấy tiếng động, Diệp Thành chợt mở mắt, phất tay lấy mặt nạ Quỷ Minh đeo lên mặt, lúc này mới nhìn về phía Hạo Thiên Thi Nguyệt đang đi vào, sau đó hắn liền thấy một thiếu niên kháu khỉnh đi phía sau cô.
Thiếu niên này chẳng phải là Tử Viêm đêm qua sao?
“Tiểu tử này là ai?”, Diệp Thành nhìn Tử Viêm, sau đó lại chuyển ánh nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Hắn là Tử Viêm, đệ tử đứng thứ bảy mươi chín trên bảng Phong Vân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười nhẹ.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, thử hỏi Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Vừa mới mời tới à?”
“Ta nghe phụ thân nói đêm qua cậu nhóc đã đến rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười đáp: “Nghe nói là một tiền bối xinh đẹp dẫn tới”.
“Ừm, đại tỷ tỷ đó rất xinh đẹp”, nói đến tiền bối xinh đẹp kia, Tử Viêm thành thật nói, sau đó cậu còn giơ tay lên miêu tả: “Giống như tiên nữ vậy”.
“Đẹp hơn nữa cũng có bằng Huyên Nhi với Linh Nhi nhà ta không?”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.
Sau đó hắn quan sát thiếu niên trước mặt.
Tử Viêm trông chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, tầm tuổi Hổ Oa với Tịch Nhan, không ngờ cậu nhóc đã đứng thứ bảy mươi chín trên bảng Phong Vân, điều này thực sự khiến hắn ngạc nhiên.
“Cuối cùng Hạo Thiên thế gia vẫn đi tìm đệ tử khác trong bảng xếp hạng Phong Vân”, Diệp Thành không khỏi day đầu mày.
Nhưng nghĩ lại cũng có nguyên do của nó, bởi vì thứ hạng của hắn thật sự quá thấp, sao Hạo Thiên thế gia có thể đặt tương lai của cả gia tộc vào một người như vậy, tìm thêm người nữa cũng hợp tình hợp lý.
“Không biết lại tốn bao nhiêu tiền đây”, Diệp Thành lắc đầu bất lực.
Diệp Thành rất muốn nói với Hạo Thiên Thi Nguyệt rằng thực ra mọi người không cần tìm ai hết, có ta là đủ rồi. Đệ tử bảng Phong Vân gì chứ! Một tên tới thì đánh một tên, hai tên tới thì đánh cả hai, không cần phí tiền.
Nhưng nhìn thiếu niên mộc mạc trước mắt, Diệp Thành nghĩ: Chắc cũng không tốn nhiều tiền.
“Ấy, ở đây này!”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì bên ngoài khu vườn đã có âm thanh vang lên.
Dứt lời, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết lần lượt bước vào, tỷ muội sinh ba khiến Diệp Thành không phân biệt được ai là ai.
Nhưng phía sau hai cô còn có ba người nữa, khi Diệp Thành ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt trở nên kỳ lạ: “Lạ thật, thế giới rộng lớn như vậy, sao đi đâu cũng gặp mấy người này!”
Cũng chẳng trách Diệp Thành như vậy! Bởi ba người theo sau hai cô gái tới đều là người hắn quen, chính là Vi Văn Trác, Ly Chương và Trần Vinh Vân.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Diệp Thành cũng đoán ra được.
Phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn – Hoa Tư từng là Thánh sứ của Thất Tịch Cung, bây giờ còn là sư phụ của Thánh nữ Thất Tịch – Từ Nặc Nghiên, thân là đệ tử trong bảng Phong Vân, đương nhiên Hoa Tư sẽ để Từ Nặc Nghiên tới trợ chiến.
Mà Từ Nặc Nghiên sẽ không tới một mình, ba người phía Vi Văn Trác không cần nghĩ cũng biết là cô ấy gọi tới.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, khi ba người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt đang nói chuyện thì Từ Nặc Nghiên đi vào, cô còn kéo Trần Vinh Vân đang vuốt tóc theo.
“Hôm nay cô nãi nãi ta nói rõ luôn”, Từ Nặc Nghiên đi vào rồi nhìn ba người phía Vi Văn Trác: “Ta tìm các huynh tới không phải để du sơn ngoạn thuỷ, các huynh lấy lại tinh thần cho ta, nếu không ta cho các huynh biết tay”.
“Không cần nói nữa, ta đã chuẩn bị tinh thần không cần thể diện rồi”, Vi Văn Trác ngoáy mũi.
“Ta đây không chỉ đẹp trai mà da mặt cũng rất dày”, Trần Vinh Vân lại hất tóc, hai tay giơ lên rồi phóng khoáng vuốt tóc.
“Tuy không đánh nhau được nhưng chịu đòn là nghề của ta!”, Ly Chương dựng thẳng cổ áo.
Ha ha!
Lời lẽ vô tư của ba tên này chọc cười mấy cô gái phía Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Khoé miệng Diệp Thành cũng không khỏi giật giật, hắn không biết Thiền Uyên Hội Minh lần này có đặc sắc không nhưng hắn biết chắc chắn sẽ rất sôi động.
“Một người đứng thứ bảy mươi chín, một người đứng thứ chín mươi hai, một người thứ chín mươi ba, một người thứ chín mươi tư, một người chín mươi lăm, năm đệ tử bảng Phong Vân, đội hình này cũng ngang nhau”, Diệp Thành xoa cằm, nhưng để an toàn, hắn vẫn bước về phía đó.
“Người này là…”, mấy người đang nói chuyện lập tức đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.
“Tại hạ là Tần Vũ”, Diệp Thành mỉm cười, có lẽ biết họ sẽ hỏi nên hắn tự giác bổ sung thêm: “Xếp hạng chín mươi chín trong bảng Phong Vân”.
“Ngươi chính là Tần Vũ à!”, Trần Vinh Vân quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân: “Người ta nói ngươi chưa bao giờ lộ diện, ngươi từ đâu chui ra vậy?”