Chương 416: Trả đồ nhi cho ta
Rầm! Đùng! Đoàng!
Tiếng nổ ầm vang vang lên không dứt, cuộc tranh giành của rất nhiều kẻ mạnh vô cùng khốc liệt.
Lúc này, cơ thể Diệp Thành như củ khoai lang nóng, dù rơi vào tay ai thì ngay giây phút sau đó sẽ trở thành đối tượng công kích của những kẻ mạnh tiếp theo và luôn gặp phải rủi ro bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành vẫn quan sát cảnh tượng bên ngoài một cách căng thẳng.
Hiện giờ hắn không muốn khiến người của Hằng Nhạc Tông biết rằng cơ thể của mình bị cướp đi, nếu không thì mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhất định sẽ tới đoạt về, tới lúc đó, Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, điều này đối với Hằng Nhạc Tông mà nói chắc chắn là sự hao tổn vô cùng lớn.
Lòng Diệp Thành chợt nguội lạnh, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài, một đám súc sinh đang tranh giành cơ thể hắn mà đánh nhau sục sôi đất trời.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Nào ngờ vì cướp một cái xác mà tất cả kẻ mạnh đều đánh gần một đêm, trời đất hoang tàn, có quá nhiều vết máu và xác chết để lại, có thể thấy sự thảm khốc của trận đại chiến này. Đến cả kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh Đỉnh Phong cũng không thể bảo toàn tính mạng.
Sắc trời dần dần sáng tỏ.
Lúc này, cơ thể Diệp Thành vẫn đang nằm trong tay Hắc Sơn Lão Nhân.
Lão già này có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mạnh mẽ hơn người vả lại bí pháp càng dị thương hơn bao giờ hết, đến cả Ân Trụ và người đàn ông đeo mặt nạ cũng phải chịu thiệt hết lần này tới lần khác.
Có điều Diệp Thành cũng đã từng gặp Hắc Sơn Lão Nhân, đây chẳng phải là Hắc Sơn Lão Nhân mà Diệp Thành gặp ở buổi bán đấu giá ở chợ đen U Minh sao?
“Dừng lại”, Ân Trụ đuổi lên trước vung tay đánh ra một đạo thần mang mạnh mẽ.
Hừ!
Hắc Sơn Lão Nhân lạnh giọng né người tránh đòn tấn công, ông ta tung ra một chưởng khiến Ân Trụ lùi về sau, xoay thêm một lần nữa lại tung ra một chưởng khiến Linh Chân Thượng Nhân chuẩn bị ra tay cũng phải dừng bước.
“Nhận lấy một đao của ta”, người đàn ông đeo mặt nạ vẫn hết sức sung sức, khí tức mạnh mẽ ngút trời, đao mang bá đạo xé nát không gian.
“Khi ta thành danh ở Đại Sở ngươi còn chưa ra đời đâu”, tiếng cười lạnh lùng của Hắc Sơn lão nhân vang lên, lòng bàn tay ông ta có thần quang bao quanh, ông ta đánh một chưởng khiến đạo đạo mang kia vỡ tan, đến cả người đàn ông đeo mặt nạ cũng phải lảo đảo lùi về sau.
Sau đó, kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên và cảnh giới Không Minh đỉnh phong lần lượt ra tay, mặc dù khiến Hắc Sơn Lão Nhân bị thương nhưng lại để ông ta trốn thoát như một đạo thần mang bay vào hư không.
Đuổi theo!
Mấy người phía Ân Trụ khí huyết sục sôi, cứ thế sát phạt về phía Hắc Sơn Lão Nhân.
Trong hư không xuất hiện cảnh tượng thế này, Hắc Sơn Lão Nhân cõng Diệp Thành bỏ trốn, đằng sau là vài tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đuổi theo bạt mạng, còn sau nữa là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Tiếng nổ ầm vang chấn động đất trời, những nơi mà kẻ mạnh đi qua đề để lại tàn tích, núi non sụp đổ, mặt đất nứt lìa, sông ngòi cuộn trào, rất nhiều sinh mệnh vô tội bị cuốn vào trong trở thành oan hồn.
Phía tước, Hắc Sơn Lão Nhân đã chuồn vào đám người.
Đợi tới khi phía Ân Trụ đuổi tới, Hắc Sơn Lão Nhân mới dừng lại, không hề định chạy ra ngoài, mặt mày hào hứng nhìn mấy người phía Ân Trụ đang tối sầm mặt lại.
“Giao ra đây”, Ân Trụ là người đầu tiên xông lên.
Trận chiến này Chính Dương Tông bỏ ra nhiều nhất, không tiếc dùng hai Âm Minh Tử Tướng, không tiếc dùng tới nội gián gài vào Hằng Nhạc Tông mới có thể đoạt được cơ thể Diệp Thành nhưng lại làm lợi cho kẻ khác, sao ông ta có thể chấp nhận được chuyện này chứ.
“Giao ra?”, người đàn ông đeo mặt nạ cũng xông lên, khí thế hùng hổ càng trở nên bạo ngược hơn.
“Giao ra”, Linh Chân Thượng Nhân cũng tiến lên, ông ta thương tích đầy mình, có vài lần ông ta suýt chút nữa có thể dành được cơ thể Diệp Thành nhưng lại bị những kẻ khác chặn lại, trong lòng hết sức uất ức.
“Giao ra đây”, những kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên và Không Minh đỉnh phong cũng lần lượt vây tới, người nào người nấy linh lực hiển hiện, binh khí lăm le xuất ra, bộ dạng sắp tiêu diệt Hắc Sơn Lão Nhân ngay lập tức.
Hiện giờ bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm vì kẻ mạnh quá nhiều khiến người ta run rẩy.
“Mẹ kiếp, thả ta ra đi”, trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành mắng chửi.
Đêm nay hắn không hề chợp mắt vì hắn thót tim hết lần này tới lần khác. Mỗi lần kẻ mạnh ra tay đều khiến hắn như đi quanh quỷ môn quan vài vòng, cảm giác này thật sự quá đáng sợ.
“Trả đồ nhi lại cho ta”, có điều âm thanh tiếp theo vang lên lại khiến Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn về phía khác.
Nơi đó, cát bụi tung bay, sát khí ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Hằng Nhạc Tông và người bay đầu tiên chính là sư phụ của hắn – Sở Huyên.
Đêm qua đột nhiên có hai Âm Minh Tử Tướng đột kích Hằng Nhạc Tông làm loạn, khi diệt được hai Âm Minh Tử Tướng đó mọi người mới phát hiện không thấy Diệp Thành đâu, sau khi tỉnh táo lại, bọn họ ráo riết đi tìm và đuổi theo tới đây.
Người của Hằng Nhạc Tông lúc này đã xông tới đây, đi đầu là Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền, Từ Phúc, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên, Sở Huyên, Sở Linh cũng tới.
“Trả đồ đệ lại cho ta”, Sở Huyên bị thù hận choán đi lí trí, cô gào thét không dứt, cô là người sát phạt lên trước đầu tiên, một kiếm tuyệt sát vung về phía Hắc Sơn Lão Nhân.
“Không biết tự lượng sức mình”, Hắc Sơn Lão Nhân cười lạnh lùng, ông ta vung tay đánh ra một đạo đại ấn khiến Sở Huyên ói ra máu lùi về sau.
“Sư phụ”, thấy Sở Huyên bị thương, hai tay Diệp Thành nắm chặt lại, hắn vô cùng phẫn nộ, hắn rất muốn ra ngoài nhưng lại không biết lối ra nằm ở đâu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Đáng chết”, bên ngoài, Dương Đỉnh Thiên gằn giọng phẫn nộ, ông ta và những người khác lập tức sát phạt tới.
Không chỉ có bọn họ, Ân Trụ và những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng lần lượt tiến lên trước, bọn họ đã tính sẵn, cho dù không đoạt được thân xác Diệp Thành thì tuyệt đối không thể để Hắc Sơn Lão Nhân được lợi.
Thế nhưng thấy bóng người dày đặc bay tới, Hắc Sơn Lão Nhân lại cười quái dị.
Ông ta lùi về sau một bước tạo kết ấn bằng một tay, dưới chân ông ta xuất hiện một cổ trận khổng lồ, bên trên còn có phù văn xoay chuyển, nhờ có linh lực nên những phù văn này nhanh chóng lướt nhanh trên cổ trận.
“Truyền Tống Trận”, thấy vậy, mặt mày ai nấy đều biến sắc, không ngờ trong rặng núi này còn giấu cổ trận Truyền Tống.
Rõ ràng Hắc Sơn Lão Nhân biết trước, nếu không thì ông ta cũng sẽ không tỏ ra chẳng hề dè chừng trước mặt những kẻ mạnh như vậy.
“Dừng lại”, sau tiếng hô lớn, đòn công kích liên tiếp được giáng xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!