Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 404: Trừ ma

Rầm! Bịch! Đùng! 

Âm thanh ầm vang vang lên không ngớt, Doãn Chí Bình vẫn đang nhanh chân bỏ trốn, khoé miệng mang theo nụ cười tôi độc. 

Phía sau, Diệp Thành phẫn nộ, khí thế sục sôi, hắn thật sự giống như vị Ma Vương cái thế. 

“Diệp Thành thành ma rồi, Diệp Thành thành ma rồi”, phía trước, Doãn Chí Bình vẫn đang dùng bí pháp truyền đi câu nói này. 

“Giết”, mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn điên cuồng sát phạt lên phía trước, một chưởng đánh vào hư không. 

Thế nhưng đúng vào lúc này, một đạo kiếm mang sắc bén chém xuống. 

Phụt! 

Một bên cánh tay của Diệp Thành bị chém đứt. 

“Nghiệt súc, còn không chết đi”, phía đông vang lên giọng nói giận dữ, hư không như nổ tung, hàng trăm bóng hình lần lượt xông ra, người nào người nấy cưỡi linh thú, khí thế sục sôi, sát khí ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người nhà họ Tề ở Nam Cương. 

“Không tu chính đạo, dám đi theo con đường tà ma, hôm nay ta phải giết ngươi”, phía tây, mây mù bao phủ, hàng trăm bóng hình cưỡi mây đạp gió bay tới, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người nhà họ Vương ở Bắc Xuyên. 

“Cả đời tu sĩ của ta không thể dung tha cho ma đạo làm loạn chính đạo được”, phía nam, mấy trăm đạo thần hồng bay ra, các thế lực hùng hồn, trong mắt tất cả đều mang theo cái nhìn lạnh lùng, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Thanh Vân Tông. 

“Tu ma đạo, không giết ngươi thì trời đất khó dung”, phía Bắc, hàng trăm đạo thần kiếm vung ra, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đứng đó, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Chính Dương Tông, đi đầu là Ngô Trường Thanh. 

Trừ ma! 

Ngay sau đó, tứ phương tám hướng đều có bóng đen bay tới bao vây khắp hư không chừng một trăm nghìn trượng, bọn họ lạnh lùng nhìn Diệp Thành, người nào người nấy mặt mày đằng đằng sát khí, ai không biết còn tưởng bọn họ và Diệp Thành có mối thù giết cha. 

Phụt! 

Từ tứ phương tám hướng, khí thế mạnh mẽ cuộn trào khiến Diệp Thành lảo đảo. 

Hừ hừ hừ! 

Ở một bên khác, thấy Diệp Thành như vậy, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, mắt hắn mang theo cái nhìn tôi độc. 

Diệp Thành ôm vai cố gắng đứng vững, hắn đảo mắt nhìn tứ phía, chỉ có một phần tỉnh táo khiến hắn hiểu ra rằng sự việc ngày hôm nay chính là âm mưu nhằm vào hắn. 

“Nghiệt súc, còn không chịu chết đi”, Ngô Trường Thanh cao cao tại thượng đột nhiên gằn giọng. 

“Ta phạm tội gì, mà ông đòi giết ta?”, Diệp Thành hơi ngẩng đầu, hắn nhìn vào hư không bằng con mắt phẫn nộ. 

“Ngươi tu ma đạo, lẽ nào còn không đáng bị trừ khử?”, không đợi Ngô Trường Thanh lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp tứ phương. 

Đợi tới khi mọi người đưa mắt nhìn thì mới giật mình, vội chắp tay hành lễ: “Bái kiếm Linh Chân Thượng Nhân”. 

Linh Chân Thượng Nhân khẽ hắng giọng, ông ta phất cây phất trần, từ từ bay xuống đứng vững trong hư không, bộ dạng cao cao tại thượng nhìn Diệp Thành, uy thế mạnh mẽ khiến người ta phải ngộp thở. 

Phụt! 

Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cơ thể sừng sững của hắn cũng bị ép đến mức khom người, hắn còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể mình gãy rời. 

Thấy Diệp Thành không hề có ý ngoan ngoãn nghe lời, Linh Chân Thượng Nhân lạnh giọng, uy thế lại mạnh hơn một phần. 

Ngay lập tức, Diệp Thành liền bị uy thế kia của Linh Chân Thượng Nhân đè nén đến mức quỳ xuống đất. 

“Chính phái như ta sao có thể dung tha cho ma đạo”, giọng nói lạnh lùng của Linh Chân Thượng Nhân như sấm rền mang theo uy nghiêm không thể làm trái. 

“Thế nào là chính, thế nào là ma?”, cơ thể Diệp Thành run lên, hắn cố gắng địch lại với uy thế kia, cứ thế đứng dậy, hắn ngẩng khuôn mặt nhơ nhuốc máu nhìn vào Linh Chân Thượng Nhân trên trời. 

“Ta là chính, ngươi là ma”, Linh Chân Thượng Nhân phất cây phất trần, ông ta đứng sừng sững trong hư không như một vị vua nhìn xuống muôn dân từ trên cao. 

“Hoá ra đây chính là chính và ma?”, Diệp Thành bật cười, một nụ cười đầy bi thương. 

“Không cần phải thừa lời với hắn nữa, giết hắn đi”, thấy Diệp Thành cười lớn, lập tức có người hô hào. 

“Không trừ ma thì trời đất khó dung”, Tề Chấn Thiên gia chủ nhà họ Tề ở Nam Cương lạnh giọng: “Ta đã điều tra kĩ rồi, hơn tám trăm thôn bản, hơn tám nghìn người phàm đều bị hắn giết hại”. 

Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ tĩnh lặng quan sát tứ phương và tìm được Doãn Chí Bình đã biến hoá dung mạo trong đám người, những người phàm này do ai giết, Doãn Chí Bình có lẽ biết rõ hơn ai hết. 

“Đều do ngươi giết, ngươi tới đánh ta đi”, Doãn Chí Bình nhướng vai bật cười, hắn khoát tay, cười gian giảo. 

“Ngươi đúng là đáng chết”, Diệp Thành phẫn nộ, hắn bước một bước đạp tan mặt đất và lao về phía Doãn Chí Bình. 

Hừ. 

Thấy Diệp Thành như vậy, Linh Chân Thượng Nhân đứng trên vân đoan hắng giọng, ông ta lập tức phất vạt áo, trong vạt áo có luồng sáng bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là cây trường thuẫn đang bay về phía Diệp Thành. 

Phụt! 

Sau khi máu tươi bắn ra, phần ngực của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, cả cơ thể hắn bị cây trường thuẫn kia găm vào trên sườn núi. 

“Loại ác ma như vậy buộc phải giết”, trong đám người, Doãn Chí Bình đã thay đổi dung mạo càng tỏ vẻ phẫn nộ để kích động. 

“Giết”, một câu nói của Doãn Chí Bình tạo thành làn sóng kéo theo phản ứng hô hào từ tứ phương. 

“Chính phái chúng ta không dung tha cho ma đạo, giết”. 

“Giết hắn”, rất nhiều người đã giơ sát kiếm trong tay lên, người nào người nấy khí thế sục sôi. 

Làn sóng phẫn nộ cứ thế nhấn chìm Diệp Thành đang bị găm trên vách đá, như thể hắn chính là đại ác ma tội ác tày trời, trước từng lớp người dày đặc, bóng hình hắn càng trở nên nhỏ bé và cô đơn. 

Diệp Thành khó khăn ngẩng mặt lên nhìn, hắn nhìn vào những bóng người dày đặc, đó là những tu sĩ tự nhận chính phái nhưng lại chỉ ra vẻ đạo mạo, khuôn mặt và miệng nói độc ác đó đều in sâu trong đôi mắt hắn. 

Giết! 

Lại là Doãn Chí Bình, hắn cố gắng kích động đám đông, mặt mày tỏ vẻ bất bình, hắn giương cung kéo tiễn chĩa về phía Diệp Thành. 

Vút! 

Sau khi sát tiễn bay đi, cơ thể Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, có điều hắn như thể không biết đau, không hề kêu gào mà im lặng đến đáng sợ. 

Giết! 

Ngay sau đó lại có người nhảy ra, cũng học Doãn Chí Bình giương cung kéo tiễn bắn về phía Diệp Thành. Sau người này, người ta bắt đầu cùng giương cung lên: “Trừ khử ác ma, ta phải dốc sức”. 

Vút! Vút! Vút! Vút! 

Sau từng sát tiễn lạnh băng bắn xuyên cơ thể Diệp Thành, dòng máu tươi cứ thế bắn vọt ra nhuốm đỏ vách đá. 

Có điều, Diệp Thành bị găm trên vách đá lại như cái xác không hồn, vẫn không hề kêu than, có điều hắn chỉ lặng lẽ quan sát bóng người như thể sự quấy nhiễu của thế gian này chẳng hề liên quan đến mình vậy. 

Thấy cảnh này, các tu sĩ bên ngoài đều thở dài. Không phải tất cả những người ở đây đều tới để trừ khử ác ma, cũng không phải tất cả bọn họ đều thể hiện ra vẻ đạo mạo ở bên ngoài, thấy Diệp Thành thảm hại như vậy đã có người không dám nhìn thẳng. 

Hừ, hừ! 

Phía này, thấy Diệp Thành bị găm lên vách đá, Doãn Chí Bình trong đám đông cười sảng khoái, cảnh này khiến hắn hưng phấn tột độ. 

Cũng giống như hắn, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương, Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên lần lượt nở nụ cười tôi độc, âm mưu của bọn họ đã thành công. 

Từ tứ phương tám hướng, những bóng người dày dịt choán hết cả đất trời, bọn họ nhìn Diệp Thành bị găm trên vách đá mà cười lạnh lùng: “Không tu chính đạo mà đi theo con đường ma đạo, chết cũng không oan”. 

Hu hu hu…! 

Phía sau đám người, một lão già của nhà họ Thượng Quan bịt lấy miệng Thượng Quan Ngọc Nhi, cho dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp đó: “Ngọc Nhi, kể cả có dùng hết tất cả mọi sức mạnh của nhà Thượng Quan cũng không cứu nổi hắn đâu”. 

Hu hu hu…! 

Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn cố gắng vùng vẫy, nơi khoé mắt cô không phải có dòng nước mắt chảy ra nữa mà là máu, giống như thể cô có thể nhìn thông qua vách đá dày dặn kia và thấy được Diệp Thành đang bị từng mũi tên đâm xuyên vào cơ thể. 

Phụt! Phụt! Phụt! 

Giữa đất trời, ngoài tiếng hắng giọng ra thì còn có tiếng máu bắn vọt. Nhìn từ phía xa, vách đá tung toé máu, Diệp Thành bị găm trên đó toàn thân cắm đầy sát tiễn, mái tóc buông xoã, máu tươi ướt đẫm giống như ác ma bị trấn áp trogn Cửu U. 

Vẫn như trước đó, hắn không hề kêu gào lấy một tiếng, không biết mất bao lâu mới thấy hắn ngẩng đầu dậy, thần quang trong đôi mắt nhoà dần, máu cũng khô cạn. 

“Nếu có kiếp sau hãy để ta làm một Ma Vương cái thế, từ từ chinh phạt, dùng huyết cốt để trải đường cho ta”, vào thời khắc sinh tử, giọng nói yếu ớt của Diệp Thành vang lên. 

Hừ! 

Thấy vậy, Linh Chân Thượng Nhân mới hắng giọng, ông ta phất tay cất đi cây trường thuẫn của mình còn Diệp Thành toàn thân đầy sát tiễn rơi từ không trung xuống. 

“Diệp Thành”, tiếng gào thét vang vọng từ xa tới gần, Sở Huyên như một đạo thần mang bay tới, vào giây phút Diệp Thành sắp ngã xuống đất, cô ôm hắn vào lòng. 

Roẹt! Roẹt! Roẹt! Roẹt! 

Sau một loạt âm thanh vang lên, Đan Thần, Gia Cát Vũ, Dương Đỉnh Thiên lần lượt bay tới, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng tới đây nhưng lại bị lão già mặc y phục xám cấm cố trong đám người. 

Khi thấy Diệp Thành toàn thân đầy sát tiễn, bọn họ thật sự thất thần, toàn thân bất giác run lên. 

“Muộn rồi, hừ hừ…”, mấy người phía Ngô Trường Thanh lạnh giọng bật cười. 

Phía này, những giọt nước mắt và máu hoà lẫn làm giảm tầm nhìn của Diệp Thành, đôi mắt hắn mơ hồ nhìn Sở Huyên, giọng nói mỏi mệt: “Chết trong vòng tay người, thật tốt”. 

“Con không thể chết, con không thể chết”, Sở Huyên nước mắt dàn dụa, cô điên cuồng đẩy linh lực dồi dào vào cơ thể Diệp Thành, cô muốn dùng linh nguyên mạnh mẽ bảo vệ tâm mạch của Diệp Thành nhưng tất cả cũng như muối bỏ biển, đồ đệ của cô mang trăm nghìn vết thương, thật sự đã đi tới bước cuối cùng của con đường sinh mệnh trong kiếp này rồi. 

“Người…người cuối cùng cũng cài trâm Phượng Ngọc Châu rồi”, mắt Diệp Thành rưng rưng, hắn nhìn chiếc trâm cài trên đầu Sở Huyên mà đôi mắt loé sáng, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng. 

“Con không thể chết, ta còn chưa làm tân nương của con mà”, Sở Huyên nước mắt dàn dụa, cô vẫn không buông tay, cô không dám buông tay, chỉ sợ lỡ buông tay thì người trong lòng mình sẽ biến thành cát bụi, hoặc có lẽ lúc này Diệp Thành trong mắt cô không còn là đồ đệ nữa mà chính là một nửa trong mối nhân duyên của cô. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!