Chương 395: Người một nhà
“Ôi trời, có đứa con nào mà lại gọi cả tên cha mình như vậy không chứ?”, Lăng Tiêu liếc nhìn Diệp Thành, hắn quay người đi xuống lầu.
Phía này, Diệp Thành ngồi trên giường day trán, người ta chỉ biết Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành chứ không biết Hạo Thiên Trần Dạ - Diệp Thành lại không hề liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia.
Hai tay Diệp Thành bưng mặt, không biết phải đối mặt với Hạo Thiên thế gia thế nào, nếu nói thực thì không biết có bị giáng cho cái bạt không nữa.
“Hạo Thiên đạo hữu, chính là nơi này”, khi Diệp Thành còn đang đắn đo thì bên dưới đã vang lên giọng nói của Tiêu Tương, tới khi Diệp Thành ngó qua cửa sổ thì Tiêu Tương đang dẫn một một năm và bốn nữ đi vào, ừm, Sở Huyên cũng đi theo, đi vào tiểu viên mà không quên ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Thành đang nép sau cánh cửa.
“Người có phải thành tâm không vậy chứ?”, Diệp Thành truyền âm trách cứ.
“Nói năng hàm hồ, là bọn họ tự tìm đến”, Sở Huyên nhướng vai.
“Người được lắm”, Diệp Thành thu lại ánh mắt từ phía Sở Huyên sau đó hắn nhìn nhóm người một nam bốn nữ kia, người nam có thân hình rắn rỏi vững chãi, mang theo khí thế của bậc bề trên, đôi mày lưỡi mác uy thế tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm.
“Không cần nói cũng biết đó chính là Hạo Thiên Huyền Chấn”, Diệp Thành ho hắng, hắn có thể nhìn ra được khí tức đang bị đè nén của Hạo Thiên Huyền Chấn, có vẻ như ông ta muốn gặp nhi tử bảo bối của mình lắm rồi nên có phần căng thẳng.
Diệp Thành thu lại ánh mắt từ phía Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn nhìn sang ba nữ tử trẻ tuổi, bọn họ trông thật giống nhau, người nào người nấy trông như tiên nữ hạ phàm vậy, không cần nói cũng biết đó chính là ba nữ nhi bảo bối của Hạo Thiên Huyền Chấn.
Cuối cùng Diệp Thành mới nhìn sang nữ tử mặc y phục trắng bên cạnh Hạo Thiên Huyền Chấn, bà ta trông đứng tuổi hơn một chút nhưng phong độ ngời ngời, không cần nói cũng biết đó chính là phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn, sư tôn của Từ Nặc Nghiên, nguyên thánh sứ của Thất Thịch Cung: Hoa Tư.
“Diệp Thành ơi, mau xuống đây”, phía này, Sở Huyên nhìn lên lầu các với vẻ mặt đầy hứng thứ.
Còn mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn lần lượt đưa mắt nhìn, đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, tim ông ta đập thình thịch.
Diệp Thành biết không tránh được, hắn ho hắng nhưng vẫn đi xuống lầu. Đợi tới khi ra khỏi lầu các, Hạo Thiên Huyền Chấn mới đứng dậy há miệng ngơ ngác không biết nói gì, chỉ có ba nữ nhi bảo bối của ông ta là chớp mắt liên tục nhìn Diệp Thành: “Đẹp trai đấy”.
“Có tác phong giống với phụ thân đấy”, Hoa Tư mỉm cười và cũng liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Vãn bối Diệp Thành xin chào Hạo Thiên tiền bối”, bị mấy người bọn họ nhìn chằm chằm như vậy Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên, hắn vội tiến lên trước cung kính hành lễ.
“Được…được lắm”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười không được tự nhiên cho lắm, ông ta hơi thất vọng thì Diệp Thành không hề tự xưng là Hạo Thiên Trần Dạ, chỉ gọi ông ta là Hạo Thiên tiền bối chứ không phải phụ thân.
Thấy Hạo Thiên Huyền Chấn có vẻ mộng mị đầu óc, nói năng không được chuẩn xác, Hoa Tư ở bên mỉm cười tiến lên trước, nói: “Trần Dạ à, chúng ta tới đón con về nhà”.
“Đúng vậy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng tiến lên trước, cười khúc khích: “Phụ thân ngày ngày nhắc tới đệ, về nhà cùng chúng ta nhé?”
Lúc này, Hạo Thiên Huyền Chấn mới nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo cái nhìn đầy hi vọng.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa chắp tay, mặt mày tỏ vẻ áy náy: “Hạo Thiên tiền bối, Hoa Tư tiền bối, đây chỉ là một sự hiểu nhầm, hôm đó vì để che giấu thân phận nên con nói bừa tên của một gia tộc, không ngờ ở Đại Sở lại có gia tộc với tên Hạo Thiên, do vậy mới khiến tiền bối hiểu nhầm, vãn bối thật lòng xin lỗi”.
Có điều, mặc dù hắn nói rất thành khẩn nhưng đến tai mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn thì lại thành chuyện khác.
Đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, ông ta tỏ vẻ áy náy, theo ông ta thấy thì Diệp Thành nói vậy là đang có ý oán trách ông ta, trong sâu thẳm tâm hồn Diệp Thành đang oán hận một phụ thân như ông ta nên mới tìm bừa một lí do như vậy.
“Trần Dạ à, là phụ thân có lỗi với con và thân nương, phụ thân biết sai rồi, theo ta về nhà đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành với vẻ mặt áy náy.
“Trần Dạ, ta biết con nhất thời không thể chấp nhận chúng ta nhưng mọi thứ sẽ tốt lên thôi”, Hoa Tư cũng mỉm cười: “Theo chúng ta về nhà nhé, dẫn cả thân nương của con theo cùng, chúng ta cùng về Hạo Thiên thế gia”.
“Chúng ta là người một nhà mà”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hi vọng.
Ôi trời ơi!
Diệp Thành day trán, trời đất chứng giám, những gì hắn nói đều là sự thật, Hạo Thiên Trần Dạ thực sự do hắn bịa ra mà.
Thấy Diệp Thành im lặng, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Trần Dạ, thân nương của con là…”
“Con không nhớ”, Diệp Thành lắc đầu, đây cũng là sự thật, hắn quả thực không nhớ thân nương mình là ai, hắn chỉ biết mình là một cô nhi, từ nhỏ đã bị đưa lên Chính Dương Tông.
“Con đừng gạt ta, con không nhớ thân nương mình mà sao lại nhớ tới Hạo Thiên thế gia, chắc chắn là thân nương của con nói cho con”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội nói và vẫn vẻ mặt áy náy ấy nhìn Diệp Thành, theo ông ta thấy, Diệp Thành vẫn vì oán hận mình nên không muốn tiết lộ thân nương của hắn là ai.
“Con thật sự không biết mà”, Diệp Thành xua tay, hắn thật sự chỉ muốn phát điên lên.
Diệp Thành có thể nhận ra cho dù hắn nói thế nào, cho dù hắn giải thích ra sao thì Hạo Thiên Huyền Chấn cũng muốn nhận hắn là người của Hạo Thiên thế gia, chỉ một lời nói dối khiến hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Tiền bối, con không lừa người, con thật sự không phải người của Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành day trán khổ sở.
“Phải hay không thì thử là biết”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu lấy ra cái gương đồng to chừng hai trượng dựng trên mặt đất.
“Càn Khôn Nhân Quả Kính”, ở bên, Sở Huyên và Tiêu Phong thẫn thờ im lặng hồi lâu lúc này chớp mắt như nhận ra lai lịch của cái gương đồng này, trong mắt hai người tỏ vẻ khác thường: “Pháp khí này ở Hạo Thiên thế gia sao?”
“Con và ta có phải là phụ tử hay không thì nó sẽ nói cho chúng ta biết”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhỏ một giọt máu vào gương Càn Khôn Nhân Quả, sau đó ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Nhỏ một giọt máu của con vào trong đó, nếu chúng ta là phụ tử thì nó sẽ sáng, nếu con không phải con ta thì nó sẽ không sáng”.
Thấy vậy Diệp Thành tặc lưỡi: “Giám định con đẻ?”
Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên: “Sư phụ, cái gương này có đáng tin không?”
“Vi sư đảm bảo cái gương này tuyệt đối đáng tin, con yên tâm mà thử”, Sở Huyên cười mỉm.
“Vậy thì tốt”, Diệp Thành cười rồi xoa đầu mũi bước về phía Hạo Thiên Huyền Chấn: “Tiền bối, nếu như kết quả không như người mong muốn thì xin thứ lỗi cho vãn bối đã mạo phạm”.
“Chúng ta là người một nhà, sao có thể trách con chứ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười ôn hoà.
“Vậy có thể sẽ khiến tiền bối phải thất vọng rồi”, Diệp Thành cười rồi nhỏ một giọt máu ở đầu ngón tay vào gương Càn Khôn Nhân Quả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!