Chương 393: Có chấp nhận được không?
Cả ngày hôm nay, khu tiểu viên nơi Diệp Thành ở không lúc nào được yên tĩnh, hết người này tới người khác ghé thăm.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, tiểu viên mới yên tĩnh trở lại.
Diệp Thành hít sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng dưới gốc cây linh quả, sau đó tĩnh tâm điều hoà hơi thở.
Trong khoảng thời gian đó, hắn đã mở mắt nhìn Lăng Tiêu không chỉ một lần. Tên này không hề nhàn rỗi, hắn ta xách theo bầu rượu, đi qua đi lại, động tác nhiều nhất của hắn là nhìn tiểu uyển sát vách, dường như có thể xuyên qua bức tường nhìn thấy Tiêu Tương đang chăm chỉ múa kiếm.
…
Vào ban đêm, ở Hằng Nhạc Tông.
Trong Địa Cung, Doãn Chí Bình hít sâu một hơi rồi đứng dậy từ trên long đài, khoan khoái vặn cổ, khoé miệng mang theo ý cười: “Sức mạnh dồi dào thật vi diệu!”
“Thánh tử”, Khổng Tào từ bên ngoài đi vào.
“Chuẩn bị xong hết chưa?”, Doãn Chí Bình liếc nhìn Khổng Tào.
“Chuẩn bị xong hết rồi ạ”, Khổng Tào nhanh chóng gật đầu: “Ngày hôm ấy, cao thủ của ba tông ở Nam Sở, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên và nhà họ Tề ở Nam Cương đều sẽ đến, chúng ta còn thông báo cho một số tản tu có thực lực mạnh mẽ nữa”.
“Tốt lắm”, Doãn Chí Bình cười nhạt, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Diệp Thành, chắc chắn ngươi sẽ thích màn kịch này”.
…
Phù!
Trong khu vườn nhỏ ở phân điện thứ chín, Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, sau gần sáu canh giờ điều hoà hơi thở, nội thương để lại sau trận chiến với Doãn Chí Bình đã được chữa lành bảy, tám phần.
Woa!
Diệp Thành duỗi eo, sau đó lật người đứng bật dậy.
Cách đó không xa, Lăng Tiêu đang ngồi trên ghế đá, chống cằm nhìn bức tường xa xa, hắn ta rất muốn vung một chưởng đục thành lỗ lớn trên tường.
Rầm!
Sau tiếng ầm đó, bức tường thật sự sụp đổ khiến Lăng Tiêu giật mình, người run lên.
Không chỉ hắn mà Tiêu Tương đang tu luyện ở tiểu uyển sát vách cũng giật mình, bức tường đột nhiên sụp đổ khiến cho tiểu uyển của cô và khu vườn nhỏ của Diệp Thành hoàn toàn thông nhau.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi”, Diệp Thành cười lúng túng: “Ta trượt tay đánh lệch”.
“Giật cả mình”, Lăng Tiêu tức giận lườm Diệp Thành, mặc dù ngoài mặt tỏ ra như vậy nhưng trong lòng hắn lại rất vui! Một chưởng này của Diệp Thành thật sự quá tuyệt!
“Không sao”, Tiêu Tương trong tiểu uyển bên cạnh cười gượng, sau đó cầm linh kiếm lên, xoay người bước vào lầu các.
“Người ta đi rồi vẫn còn nhìn à”, thấy Lăng Tiêu vẫn chăm chú nhìn Tiêu Tương đi vào lầu các, Diệp Thành không khỏi lườm hắn ta: “Ta nói rồi mà ngươi còn không thừa nhận. Bây giờ ổn rồi đó, ta giải quyết cho ngươi rồi”.
“Hôm khác mời ngươi uống rượu”, Lăng Tiêu cười tươi.
“Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi chỉ chơi đùa nhất thời thôi hay là thật lòng?”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ tò mò.
“Coi… Coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi!”, Lăng Tiêu ngượng ngùng gãi đầu: “Bao năm nay ta đã thấy rất nhiều kiểu nữ nhân ở Đan Thành, nhưng không có ai mang lại cho ta cảm giác kích động như cô ấy”.
“Vậy ngươi có thể chấp nhận hận thù của tỷ ấy không?”, Diệp Thành cười nhìn Lăng Tiêu.
“Có thể”, Lăng Tiêu trả lời luôn không chút nghĩ ngợi, cũng xem như khá thật lòng.
“Vậy ngươi có thể chấp nhận quá khứ của tỷ ấy không?”
“Có thể”.
“Đừng đưa ra kết luận sớm thế”, Diệp Thành cười nhàn nhã, lại nhìn Lăng Tiêu với vẻ hứng thú: “Nếu tỷ ấy không còn là trinh nữ nữa thì sao? Ngươi là thiếu chủ của nhà họ Lăng, gia chủ tương lai của nhà họ Lăng, có phải vẫn có thể chấp nhận không?”
“Không còn là trinh nữ, ý ngươi là sao?”, Lăng Tiêu ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.
“Ngươi nghĩ tỷ ấy liều mạng tu luyện như vậy vì điều gì?”, Diệp Thành lại lấy bầu rượu ra: “Ngươi cho rằng tỷ ấy không ngại đau đớn khắc lên chữ ‘thù’ là vì sao? Bây giờ ta nói cho ngươi biết, tỷ ấy là nữ tử đầu tiên của Hằng Nhạc ta bị kí chủ xâm hại, mất đi sự trong sạch quý giá nhất đời con gái trong một đêm đen bất lực”.
Nghe vậy, khí thế trên người Lăng Tiêu đột nhiên thay đổi, giống như thanh sát kiếm tuyệt thế được rút ra khỏi vỏ kiếm, trong mắt bắn ra hàn mang lạnh lẽo.
“Vậy bây giờ, câu trả lời của ngươi là gì?”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, lại mỉm cười nhìn Lăng Tiêu: “Có phải vẫn có thể chấp nhận không?”
Nghe những lời Diệp Thành nói, sát khí trên người Lăng Tiêu mới dần quay về cơ thể, hắn rơi vào một khoảng lặng trong thời gian ngắn.
Diệp Thành vẫn ung dung uống rượu, nếu Lăng Tiêu lắc đầu, hắn sẽ không chút do dự ném hắn ta ra khỏi khu tiểu viên, vứt lệnh bài trưởng lão khách khanh ra cùng hắn ta luôn.
Nam nhân mà! Nữ nhân mình thích bị vấy bẩn, nhất thời không thể chấp nhận là điều rất bình thường, nhưng nếu sau khi bình tĩnh lại vẫn không thể chấp nhận thì vứt.
Lấy Tiêu Tương làm ví dụ, tỷ ấy vốn là một nữ tử đáng thương, là người bị hại, có thể tưởng tượng ra cảnh tỷ ấy nằm co ro trong góc, rùng mình trong đêm tối, nuốt nước mắt tủi nhục.
Nếu Lăng Tiêu – người luôn miệng nói yêu từ cái nhìn đầu tiên mà lại lắc đầu chỉ vì tỷ ấy không còn là trinh nữ nửa thì Diệp Thành chỉ có thể nói là mắt nhìn người của mình quá tệ, bởi vì dù sao đó cũng không phải lỗi của Tiêu Tương.
Trong lòng Diệp Thành rất chắc chắn, nếu hắn là Lăng Tiêu thì hắn sẽ dứt khoát hơn hắn ta. Tình yêu mà, điều cần nhất là phải chân thành, thật lòng!
Diệp Thành uống hết một bầu rượu, lại mỉm cười nhìn Lăng Tiêu: “Có chấp nhận được không?”
Lăng Tiêu đang cúi đầu im lặng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn căn lầu các trong tiểu uyển sát vách, hít sâu một hơi: “Có”.
Tốt lắm!
Diệp Thành không nhịn được bật cười lớn tiếng: “Ta biết mà! Mắt nhìn người của ta vẫn tốt lắm”.
Lăng Tiêu nhìn Diệp Thành, nở nụ cười rất thoải mái: “Nếu vừa nãy ta lắc đầu, có phải ta đã bị ngươi ném ra ngoài rồi không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!