Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 391: Lôi kéo theo nhóm

Thấy Lăng Tiêu đi tới, Diệp Thành vươn vai, mặc dù hắn cảm thấy có phần bất ngờ nhưng lại không thể hiện thái độ cho lắm. 

Vả lại hắn không cần đoán cũng biết Lăng Tiêu tới đây có mục đích gì, chắc chắn giống mấy người phía Vi Văn Trác, Từ Nặc Nghiên, thế lực đứng sau hắn đương nhiên cũng nhận được tin Diệp Thành bị đẩy tới đây. 

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Lăng Tiêu mỉm cười, “thật khiến ta phải bất ngờ, ngươi còn có thân phận cao đến thế”. 

“Không phải huynh cũng tới để lôi kéo ta chứ?”, Diệp Thành lấy ra vò rượu đưa cho Lăng Tiêu. 

“Không giấu gì diệp huynh, quả đúng là như vậy”, Lăng Tiêu nhận lấy vò rượu nhưng lại cười bất lực: “Có điều ta biết, khả năng này gần như bằng không, thế nhưng vì mệnh lệnh của gia tộc nên ta không thể không tới, cũng tiện thể tới thăm cố hữu”. 

“Vậy mới đúng chứ”, Diệp Thành cười nói, hắn nghe lời bộc bạch của Lăng Tiêu mà cảm thấy dễ chịu. 

“Diệp huynh à”, Lăng Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh rồi mới ghé lại gần Diệp Thành, khẽ giọng hỏi: “Huynh có quen nữ đệ tử sống ngay bên cạnh tiểu viên của huynh mà khắc chữ ‘thù’ trên đầu không?” 

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn không quên liếc nhìn khu tiểu uyển bên cạnh, người sống cạnh khu hắn ở chẳng phải là Tiêu Tương sao? 

“Vì sao trên đầu cô ấy lại khắc chữ ‘thù’ vậy?”, Lăng Tiêu hiếu kỳ hỏi. 

“Cô ấy là đệ tử của Ngọc Linh Phong ở Hằng Nhạc Tông, tên Tiêu Tương, còn vì sao cô ấy lại khắc chữ ‘thù’ thì đương nhiên mối thù quá sâu đậm nên mới như vậy thôi”. 

“Tiêu Tương”, Lăng Tiêu nhẩm cái tên này: “Cái tên hay lắm”. 

“Ngươi có vẻ rất quan tâm tới người ta?”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt hứng thú. 

“Vừa nãy khi đi qua ta vô tình nhìn thấy”, Lăng Tiêu cười nói: “Ta đang nghĩ là mối thù sâu đậm tới cỡ nào mới khiến cho một nữ tử tự không màng tất cả mà tự huỷ đi dung nhan của mình như vậy”. 

“Để ta đoán xem”, Diệp Thành xoa cằm: “có lẽ ngươi thích Lăng Tiêu sư tỷ rồi phải không?” 

“Nói hàm hồ”. 

“Ta không nói hàm hồ”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt nghiêm túc: “Ta nói cho ngươi biết, tên của đứa bé của hai người trong tương lai là gì ta đã nghĩ xong rồi. Lăng Tiêu, Tiêu Tương, nếu đứa trẻ là con trai thì đặt tên là Lăng Tiêu Hướng, nếu là con gái thì đặt tên Lăng Tiêu Hương, thế nào?” 

“Diệp huynh, ta không dễ gì mới tới đây một chuyến, huynh đừng nói chuyện kiểu này được không?”, Lăng Tiêu bất giác chép miệng. 

“Được rồi, được rồi”, Diệp Thành dốc rượu vào miệng nói tiếp: “Có điều nói thật, Lăng Tiêu sư tỷ là người có tâm sự, nếu không có ý với người ta thì đừng gợi gì cho người ta hết, mang hi vọng cho người ta rồi thì ngươi phải chuẩn bị cùng người ta rửa hận”. 

“Ngươi càng nói càng đi xa đấy”, Lăng Tiêu bĩu môi. 

“Không đi xa chút nào cả”, Diệp Thành liếc nhìn Lăng Tiêu: “Cái gọi là người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc ngươi hiểu rõ hơn ai hết phải không? Cho nên đừng cố tình nghe ngóng thông tin về một nữ tử, như vậy sẽ sẽ để lộ ra những thứ mà ngươi không nhìn thấy được nhưng ta lại nhìn thấy được có tình ý trong đó”. 

“Câu này ngươi nói đúng thật là, ta chỉ cảm thấy tò mò về chữ khắc trên đầu cô ấy thôi”, Lăng Tiêu nói rồi không quên liếc nhìn khu tiểu Uyển sát kề. 

“Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành lại trút rượu vào miệng, trong lúc đó hắn không quên liếc nhìn Lăng Tiêu ở bên, tên này chốc chốc lại nhìn khu tiểu Uyển một lần. 

“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, ngay sau đó, bên ngoài tiểu viên lại có người đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc và Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực, cả hai người này lúc nào cũng đi với nhau. 

Thấy Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn, Lăng Tiêu vội đứng dậy: “Lăng Tiêu bái kiến hai vị tiền bối”. 

“Người của nhà họ Lăng?”, thấy miếng ngọc bài trên hông của Lăng Tiêu, Thượng Quan Bác khẽ nhướng mày. 

“Nhà họ Lăng cách nơi này cũng không phải là gần”, Tư Đồ Tấn tặc lưỡi, “đúng là có nghị lực”. 

“Hai vị tiền bối chê cười rồi”, Lăng Tiêu cười trừ. 

Khi cả ba đang nói chuyện thì Diệp Thành ở phía này suýt chút nữa phải vùi đầu vào đũng quần vì người tới ngoài Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác ra còn có một nữ nhân nữa, vả lại sau khi đi vào còn trừng mắt nhìn hắn, người này không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Ngọc Nhi. 

“Ngươi cúi đầu tìm gì thế hả?”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú, thấy Diệp Thành như vậy, cô chợt cảm thấy buồn cười. 

“Không…không tìm gì cả”, Diệp Thành ngẩng đầu cười xoà. 

“Diệp Thành tiểu hữu, giấu gì mà kĩ thế, làm chúng ta vất vả cả ra”, phía này, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn đã xuýt xoa: “Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, ta nghĩ muốn nổ cả đầu mà cũng không nghĩ ra đó là tiểu hữu”. 

“Hai vị tiền bối không phải từ đường xa tới đây để khen con chứ ạ?”, Diệp Thành ho hắng nói. 

“Được rồi, chúng ta đến để lôi kéo đấy”, cả hai người rất thẳng thắn, nói một câu khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi. 

“Diệp Thành, ngươi đi theo chúng ta nhé”, Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mang theo hi vọng: “Ở nhà Thượng Quan ta sẽ không bài trừ ngươi đâu, dù sao thì cũng tốt hơn ở Hằng Nhạc Tông”. 

“Ta không đi”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi: “Ta sợ cha cô đánh ta”. 

“Ngươi đừng có lúc nào cũng nói câu này được không? Ta nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt với Diệp Thành. 

“Vậy để ta nghĩ vài ngày đã”, Diệp Thành cười trừ. 

“Còn nghĩ gì nữa chứ?”, Diệp Thành vừa dứt lời, lại có người đi vào, người còn chưa vào tới nơi đã nghe thấy những âm thanh khác thường vang khắp tiểu viên: “Đừng nói gì cả, hôm nay phải đi theo gia gia, sau này gia gia bảo vệ ngươi”. 

“Bái kiến Gia Cát tiền bối”, thấy người tới, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn lần lượt đứng dậy hành lễ, vì người tới chính là Gia Cát Vũ vả lại phía sau ông ta còn có Bích Du. 

“Hai ngươi về đi, nơi này không có việc của hai ngươi đâu”, Gia Cát Vũ cứ thế khoát tay: “Tên này là của ta”. 

Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn há hốc miệng, bị câu nói vừa rồi của Gia Cát Vũ làm cho ái ngại. 

“Tiểu tử, mau đi thu dọn đồ đạc, đi theo ta, khỏi phải sống cảnh uất hận ở Hằng Nhạc Tông”, Gia Cát Vũ om sòm vả lại trông bộ dạng còn có ý muốn trói Diệp Thành đưa đi. 

“Mới mấy ngày không gặp mà trông người cũng hống hách đấy nhỉ?”, Diệp Thành nhếch miệng, “đi lôi kéo thôi mà khí thế hùng hồn thế?” 

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo ta mạnh chứ?”, Gia Cát Vũ gãi đầu: “Không phải ta nói khoác với ngươi đâu, mười người như Tiêu Tương ta cũng địch lại được, ta dụ dỗ không được thì ta bắt phải theo ta”. 

“Gia Cát Vũ, ta nghe được cả giọng ông từ cách đây cả tám trăm dặm đấy”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, bên ngoài tiểu Uyển lại có người đi vào, đây là hai lão già tóc bạc, còn có một thiếu nữ như một đứa trẻ và một nữ tử mặc y phục trắng với khí chất lạnh lùng. 

Bốn người này quen nhau, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Đan Thần, Đan Nhất, Lạc Hi và Huyền Nữ sao? 

Ôi chao! 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!