Chương 390: Lời mời
Rầm! Bịch!
Trên sân luyện võ rộng lớn, sau hai tiếng động vang lên, xung quanh chìm vào im lặng. Lại nhìn sang Sơn Hùng và Diệp Thành, hai tên này ngồi phịch xuống đất, khoát tay thật lực: “Không đánh nữa, không đánh nữa”.
“Đây…đây là sao?”, những người xem trận chiến cảm thấy khó hiểu.
“Nhìn đến mức ta hoa cả mắt rồi”, đã có người dụi mắt: “Cứ thế quan sát bọn họ tung bí thuật long hình bạt mạng, đánh qua đánh lại cả tiếng đòng hồ rồi”.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy Hùng ca ca mạnh tay như vậy”.
“Không mạnh cũng không được”, có người ho hắng: “Tên Diệp Thành đó có phải là đệ tử bình thường đâu, đánh bại cả Huyền Linh Chi Thể, còn ngang bằng với kí chủ có độ hoà hợp chín phần, nếu đánh tiếp nữa thì khả năng cao là huynh ấy sẽ thua”.
“Cái này thì ta tin”, rất nhiều người gật đầu: “Ta chưa thấy Diệp Thành dùng hết sức”.
“Ngươi cũng được đấy”, phía này, Sơn Hùng đã gật đầu, một người dai sức và khoẻ mạnh như hắn cũng phải giơ ngón tay cái lên tán thưởng Diệp Thành: “Xem ra ngươi có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, có thể đánh ngang bằng với kí chủ cũng là đương nhiên”.
“Đó là do huyết mạch của ngươi còn chưa thức tỉnh thôi”, Diệp Thành lấy ra vò rượu trút vào miệng: “Ngươi là người đầu tiên ta thấy khoẻ nhất trong những người cùng trang lứa, huyết mạch của ngươi mà thức tỉnh thì ngươi còn mạnh hơn nữa”.
“Vậy sao?”, Sơn Hùng gãi đầu cười nói.
“Ta hỏi ngươi một chuyện”, Diệp Thành cầm vò rượu đã uống cạn nhìn Sơn Hùng: “Đại Sở này còn có tộc người Man của ngươi không?”
“Ta không nhớ”, Sơn Hùng lắc đầu: “Ta chỉ nhớ khi sư tôn đưa ta về đây thì ta mới bốn tuổi”.
“Vậy thì hơi tiếc”, Diệp Thành xoa cằm, không biết đang suy tính điều gì.
“Sao ngươi lại thông thạo những chiêu thức của tộc người Man?”, Sơn Hùng bất giác nhìn Diệp Thành.
“Việc này nói ra thì dài lắm”, Diệp Thành thở dài: “Đó là vào một đêm trăng thanh gió mát, ta…”
“Tên này lại bắt đầu kể chuyện ba ngày ba đêm đấy”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì mấy người phía Vi Văn Trác đã đi tới ngắt lời.
“Sao mấy người lại ở đây?”, thấy phía Vi Văn Trác, Diệp Thành giật mình.
“Nhớ ngươi thôi mà”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười, nói rồi không quên liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân: “Khi ở Đan Thành ngươi đeo mặt nạ, giờ xem ra không đeo mặt nạ trông ngươi được hơn đấy, có điều so với Cơ Vô Trần của ta thì ngươi còn kém xa”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhếch miệng, hắn chợt muốn nói chân tướng cho Từ Nặc Nghiên, có điều nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn quyết định ém đi, doạ người ta là không tốt.
“Đi thôi, tới nơi khác nói chuyện”, Diệp Thành nhảy dựng lên, trước khi đi còn không quên vỗ vai Sơn Hùng: “Quay về ta kể cho nghe”, thế rồi Diệp Thành cứ thế chạy đi.
Chỉ có mấy người phía Vi Văn Trác, khi rời đi vẫn còn nuốt nước bọt cái ực và tròn mắt nhìn Sơn Hùng đang ngồi trên mặt đất: “Nếu như hắn đi chơi gái thì không biết có khiến người ta khóc thét không nữa?”
Ngay sau đó, Diệp Thành dẫn bọn họ tới một lầu các yên tĩnh. Lúc này, Diệp Thành mới nhận ra không chỉ có mấy người phía Vi Văn Trác tới đây mà khi tới bọn họ còn đi cùng ba vị trưởng lão của gia tộc.
Tuy nhiên mấy người phía Vi Văn Trác về cơ bản đều bảo trưởng lão ở bên ngoài đợi, có lúc giữa các hậu bối vẫn dễ nói chuyện hơn, để cho những lão bối xen vào lại không hay.
Cho nên bốn gia tộc mỗi gia tộc ba trưởng lão đều bị mười hai trưởng lão cùng Tiêu Phong và Sở Huyên kéo ra ngoài uống trà.
“Ta nói này các vị đạo hữu, lôi kéo gì mà tới cả Hằng Nhạc Tông ta vậy, như vậy có tốt không?”, Tiêu Phong lên tiếng.
“Tiêu Phong đạo hữu nói đùa rồi”, trưởng lão của Bắc hải thế gia cười trừ: “Chúng ta cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh của gia tộc mà thôi”.
“Nói vậy thì hôm nào đó ta cũng phải tới gia tộc các vị lôi một đệ tử bảo bối tới đây mới được”, Tiêu Phong nói ý tứ: “Xong xuôi ta sẽ nói với mọi người về mệnh lệnh của các lão bối”.
Nghe vậy, Sở Huyên ở bên bất giác nhấp ngụm trà, cô không ngờ Tiêu Phong với khuôn mặt nghiêm túc khi trêu đùa lại thú vị như vậy.
“Thế nhưng Tiêu Phong đạo hữu này, lần này Hằng Nhạc Tông của ông làm vậy quả thực cũng không hợp lý”, trưởng lão của của Thiên Huyền thế gia tặc lưỡi: “Tên Diệp Thành đó có thực lực thế nào chứ, sao nói đi đày là đi đày được chứ? Mọi người làm như vậy rõ ràng là muốn bài trừ Diệp Thành, các vị đã muốn đẩy hắn đi thì chúng ta không ngại thử vận may của mình”.
“Ta hiểu, ta hiểu”, Tiêu Phong cười nói: “Cho nên chúng ta không can dự vào, nếu Diệp Thành đi chúng ta sẽ không ngăn cản”.
“Có câu này của Tiêu đạo hữu chúng ta yên tâm rồi”, nữ trưởng lão của Thất Tịch Cung cười đáp.
“Ta nói này, các vị muốn lôi kéo đệ tử của ta thì ít nhất cũng phải hỏi người làm sư phụ như ta đã”, Sở Huyên nói một câu khiến tất cả các vị trưởng lão kia đều phải ái ngại.
“Sở Huyên đạo hữu, nếu như muốn thì có thể đi cùng chúng ta, chúng ta cũng rất hoan nghênh”, trưởng lão của Chú Kiếm Thành cười nói.
“Được đấy, không chỉ muốn lôi kéo đồ nhi của ta mà đến cả người làm sư phụ như ta mà cũng muốn lôi kéo”, Sở Huyên bất giác gãi đầu: “Ta thấy chư vị đạo hữu cứ đến Hằng Nhạc Tông ta chọn đại đi”.
Khi các trưởng lão còn đang nói chuyện thì mấy người phía Vi Văn Trác trong lầu các đã tỏ ý tứ với Diệp Thành, Diệp Thành vốn là chủ nhà thì lúc này lại chẳng khác gì khách ngồi nghe chuyện, vả lại hắn có thể nghe ra được mấy người phía Vi Văn Trác từ Bắc Sở xa xôi tới đây tìm hắn nói chuyện là vì muốn lôi kéo hắn, vả lại lí do lôi kéo cũng rất hùng hồn.
Có điều nghĩ thì cũng phải, trên danh nghĩa hắn quả thực đã bị lưu đày tới đây, nhưng thực thế thì không phải, chỉ trách mấy người phía Vi Văn Trác không biết dụng ý của Dương Đỉnh Thiên cho nên vừa nghe tin hắn bị đuổi đi thì liền chạy tới đây lôi kéo.
“Ta nói này Diệp Thành, chúng ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi tội gì phải ở lại Hằng Nhạc Tông chịu khổ nhục?”, Vi Văn Trác nhìn Diệp Thành hỏi.
“Nói hàm hồ, ta tới đây để cọ sát mà”.
“Đừng đánh trống lảng”, Trần Vinh Vân lên tiếng vả lại còn hất đầu vuốt tóc, nói: “Chúng ta tới đây đều có thành ý, ngươi nói chuyện kiểu này đúng là vô vị”.
“Đúng vậy, trong bốn gia tộc chúng ta ngươi chọn lấy một gia tộc đi”, Ly Chương cười nói.
“Chúng ta có thể đảm bảo đầy trách nhiệm với ngươi, cho dù ngươi tới gia tộc nào thì cũng đều tốt hơn ở Hằng Nhạc Tông”, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên lên tiếng và nở nụ cười động lòng người: “Có điều ta vẫn nhấn mạnh với ngươi, ngươi nên chọn Thất Tịch Cung, ít nhất thì sau này tìm vợ cũng không phải đau đầu”.
“Ta hiểu, ta hiểu”, Diệp Thành cười đáp: “Nhưng có thể cho ta thêm thời gian suy nghĩ không?”
“Được chứ”, mấy người phía Vi Văn Trác nhìn nhau, mặc dù Diệp Thành nói khéo léo nhưng bọn họ rất thông minh, hắn nói suy nghĩ nhưng về cơ bản là khước từ rồi.
“Những gì nên nói chúng ta đều nói rồi, lựa chọn thế nào là do ngươi, chúng ta không ép, dù ngươi có đồng ý hay không thì sau này chúng ta cũng là bằng hữu”, bốn người lần lượt đứng dậy vả lại còn lấy ra một tấm lệnh bài trong ngực áo: “Bao giờ nghĩ thông rồi thì cầm lệnh bài này tới tìm chúng ta, chúng ta lúc nào cũng chào đón ngươi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!