Chương 387: Phân điện thứ chín
Đến bình minh, phi kiếm của Sở Huyên và Diệp Thành mới đáp xuống một thành cổ rộng lớn.
Thành cổ này có diện tích vô cùng rộng, chính giữa thành cổ là ngọn núi được mây mù bao phủ, tựa như ngọn núi thần tiên giữa chốn trần gian.
“Sở sư muội, ta chờ hai người lâu lắm rồi”, Sở Huyên và Diệp Thành vừa vào điện chủ phủ, một tiếng cười sảng khoái đã vang lên.
Lời còn chưa dứt, một người đàn ông trung niên mặc áo giáp bước ra, tóc đen dài như thác nước, dáng người khoẻ khoắn, bước đi oai phong lẫm liệt mang theo uy nghiêm của một vị bề trên, trông như một vị tướng quân, nhưng ông không phải tướng quân mà là điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông – Tiêu Phong.
“Tiêu Phong sư huynh, lâu ngày không gặp, dạo này huynh vẫn khoẻ chứ?”, Sở Huyên cười khẽ.
“Khoẻ lắm, khoẻ lắm”, Tiêu Phong bất giác cười tươi, ông đưa mắt nhìn sang Diệp Thành, trong đôi mắt sáng ngời còn loé lên tia sắc bén: “Đây là Diệp Thành phải không?”
“Đệ tử Diệp Thành bái kiến Tiêu sư bá”, Diệp Thành nhanh chóng chắp tay chào.
“Không cần phải phép tắc vậy đâu”, Tiêu Phong cười thoải mái, sau đó kéo Diệp Thành: “Đi, vào trong rồi nói”.
“Ồ…”, được Tiêu Phong kéo tay, Diệp Thành không quen lắm, nhưng hắn vẫn có ấn tượng rất tốt với người này, khí chất của ông khá giống Dương Đỉnh Thiên, chỉ là ông thể hiện ra thân thiện hơn một chút.
Chủ yếu là vì dạo này hắn khá nổi tiếng, mà mọi người ở đây chưa từng thấy hắn nên đương nhiên tò mò về tin đồn này, bây giờ hắn đã tới phân điện thứ chín, đương nhiên mọi người muốn tới xem diện mạo hắn thế nào.
“Hắn là Diệp Thành à?”, thấy Tiêu Phong đích thân kéo Diệp Thành vào, các trưởng lão hoặc là đệ tử đi qua đều không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
“Trông khá đẹp trai đấy chứ!”, một nữ đệ tử nói với giọng say mê.
“Ngày trước hắn đánh bại Huyền Linh Chi Thể, sau đó lại được phong làm Đan Thánh trong đại hội đấu đan, sức chiến đấu không kém hơn ký chủ có độ phù hợp chín phần, không ngờ lại bị đày tới đây, thật không biết mấy lão già đó nghĩ gì!”
“Sao chúng ta có thể đoán được tâm tư của những người nắm quyền chứ!”, có người trầm ngầm lên tiếng.
Diệp Thành vừa đến phân điện thứ chín đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tiêu Phong đã đưa Sở Huyên và Diệp Thành vào đại điện, ở đó đã được chuẩn bị sẵn một bàn tiệc rượu cực kỳ thịnh soạn.
Ba người vừa ngồi xuống, Tiêu Phong đã thở dài, vẻ mặt hơi khó coi: “Ta đã nghe chuyện trong tông môn rồi, đúng là đáng hận! Diệp sư điệt cứ ở lại chỗ này đi, Tiêu sư bá sẽ bảo vệ con”.
“Vậy con phải uống với Tiêu sư bá một chén”, Diệp Thành tựa như đã quen, hắn còn tự giác hơn so với tưởng tượng.
“Hầy, ta thích tiểu tử này rồi đấy”, Tiêu Phong cười sang sảng.
“Tiêu sư huynh, tông môn bây giờ không thể sánh được với ngày xưa”, Sở Huyên lo lắng cất lời: “Muội và các sư huynh năm lần bảy lượt khiến sư tôn phải khó xử trên hội trưởng lão, tình hình của chưởng môn sư huynh rất tệ”.
“Theo ta thấy, Hằng Nhạc Tông bây giờ cũng chẳng khác gì trước đây”, Tiêu Phong rót một ly rượu: “Nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng thực ra lại sóng ngầm cuộn trào! Từ trước đến nay đều như vậy, những người kia chưa bao giờ chịu khuất phục, đừng nói là ủng hộ chưởng môn sư huynh, họ không gây phiền phức đã là tốt lắm rồi”.
“Vậy nên họ mới đẩy Diệp Thành tới chỗ huynh trên danh nghĩa trừng phạt”, Sở Huyên nói xong còn đưa mắt nhìn Diệp Thành.
Tên này không hề tỏ vẻ khách sáo, ăn uống vui vẻ, không quan tâm gì. Mới mấy phút mà hắn đã thử hết một lượt mấy chục món ngon trên bàn, ăn uống chẳng giống ai, cứ như tên nhà quê từ thâm sơn cùng cốc mới ra khiến Sở Huyên hơi xấu hổ.
“Đưa tới chỗ ta là đúng lắm”, Tiêu Phong vỗ vai Diệp Thành, có lẽ ông vỗ quá mạnh khiến cho miếng thịt viên Diệp Thành vừa gắp vào miệng suýt nữa rơi ra.
“Tiêu sư bá, sao lúc nào người cũng mặc áo giáp vậy?”, Diệp Thành nuốt viên thịt sau đó khó hiểu hỏi Tiêu Phong.
Nghe vậy, Tiêu Phong trở nên hứng thú: “Tiểu tử, nghe câu này của con thì trước đây con đã từng thấy ta mặc áo giáp à?”
“Con thấy rồi, đương nhiên là thấy rồi”, Diệp Thành cười tươi đáp: “Trước đây con là đệ tử Tình Báo Các của Chính Dương Tông, con đã tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc hai lần, cả hai lần đều may mắn được thấy người, mà lần nào người cũng mặc áo giáp”.
“Đệ tử của Tình Báo Các”, Tiêu Phong mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Xem ra lúc đó con tới đây thu thập tin tức không ít lần!”
“Nhưng đều không giải quyết được việc gì”, Diệp Thành cười toe toét: “Khi ấy con chỉ là một con tôm tép thôi”.
“Tôm tép”, Tiêu Phong bất giác nở nụ cười, nhìn Diệp Thành cười rất vui vẻ: “Trước đây là tôm tép, nhưng bây giờ con đã là một con rồng! Có lẽ lúc này Thành Côn đã hối hận rồi đấy!”
“Tất cả đều là số phận thôi ạ”, Diệp Thành cười khan, nhét một quả linh quả vào miệng.
“Ừm, câu này nói rất đúng”, Tiêu Phong cười ha hả: “Người nào số phận long đong ắt sẽ được trời cao thương xót, những người như vậy đều là rồng phượng trong đám người, cũng giống như con vậy”.
“Tiêu sư bá đừng lấy con ra làm trò đùa mà”.
“Không phải ta lấy con ra làm trò đùa”, Tiêu Phong mỉm cười, vuốt râu: “Vậy chúng ta nói về chuyện áo giáp đi. Tiêu sư bá của con sinh ra trong gia đình tướng soái, phụ soái trong trí nhớ của ta hầu như không bao giờ cởi bỏ áo giáp. Ông ấy từng nói, cho dù thống lĩnh tam quân cũng phải chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào, dù chỉ kéo dài hai ba phút thôi cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả trận chiến, vậy nên, bất giác ta cũng có tật xấu này. Tu sĩ cũng có chiến tranh, hơn nữa còn tàn khốc hơn thế giới người phàm rất nhiều, tu sĩ thế hệ chúng ta cũng phải sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào”.
Diệp Thành nghe thấy những lời này thực sự cảm động.
Mặc dù Tiêu Phong đã cố gắng hết sức che giấu, nhưng Diệp Thành vẫn ngửi được mùi lệ khí rất rõ trên người ông, đó là lệ khí có một không hai được luyện ra từ trên chiến trường, có thể nói Tiêu Phong đã tham gia chiến tranh tu sĩ quy mô lớn không chỉ một lần.
“Tiểu tử à!”, khi Diệp Thành đang im lặng suy nghĩ thì Tiêu Phong đã vỗ nhẹ lên vai hắn, mỉm cười bảo: “Nam nhân phải biết đương đầu gánh vác, nếu không làm gì còn chuyện để kể cho thế hệ sau?”
“Diệp Thành sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của sư bá”, Diệp Thành chân thành gật đầu: “Nếu được, khi nào có chiến tranh giữa các tu sĩ, con mong sư bá có thể cho phép con tham gia, con muốn được rèn luyện”.
Nghe vậy, mắt Tiêu Phong loé lên một tia sáng, ông không trả lời Diệp Thành mà nhìn Sở Huyên: “Sở sư muội, đồ nhi của muội còn khiến ta bất ngờ hơn trong tưởng tượng đó!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!