Chương 382: Lại là một ngọn lửa
Ngay lập tức, Diệp Thành vội triệu gọi tiên hoả và thiên lôi, tiên hoả hoá thành hoả diệm thần cung, thiên lôi ngưng tụ thành thiên lôi thần tiễn.
“Hắn lại định thi triển bí thuật xạ thiên đó”, ở tứ phía, có những người từng xem trận so tài ở cuộc thi tam tông lên tiếng.
“Thẩn hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế”, người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Cơ Tuyết Băng, điều khiến cô có phần hoang mang chính ở bởi đòn cuối cùng trong trận chiến cuối cùng ở cuộc so tài tam tông, chẳng phải cô cũng bại bởi chiêu này sao?
Phía đó, chân trái của Diệp Thành hơi khuỵu về phía trước, chân phải dịch về sau đứng thẳng, thần tiễn đã đặt lên dây cung, được Diệp Thành kéo thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen trông hết sức chói mắt.
Chư thiên vạn kính, thái hư quy nhất!
Sau tiếng hô của Doãn Chí Bình trong hư không, Thái Hư Long Kiếm với sức mạnh khủng kiếp được ngưng tụ thoát khỏi bàn tay hắn bay từ trên trời xuống.
Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn cũng nhẹ nhàng thả mũi tên, thần tiễn thiên lôi màu đen cứ thế nghịch thiên bắn lên trời.
Lúc này, tất cả mọi người đều đứng dậy, ngẩng mặt nhìn lên trời. Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, thần tiễn thiên lôi màu đen bắn lên trời và Thái Hư Cổ Long kiếm màu vàng kim đang bay từ trên trời xuống tiến lại gần nhau.
Lúc này hai màu đen và vàng, tiễn và kiếm hiện ra hết sức chói mắt trong thương không.
Rầm!
Sau tiếng động kinh thiên động địa, thần tiễn thiên lôi và Thái Hư Long Kiếm màu vàng kim va chạm vào nhau tạo ra thứ ánh sáng chói mắt.
Đột nhiên, không gian như bùng nổ, lấy địa điểm tiễn và kiếm va chạm nhau làm trung tâm, một quầng sáng hình tròn lan ra tứ phía, mỗi một nơi ánh sáng này lan ra, không gian như méo mó, kết giới mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngưng tụ cũng bị nứt lìa trong chốc lát.
Phụt! Phụt!
Diệp Thành và Doãn Chí Bình lần lượt phun ra máu, cả hai bay từ trên không xuống, hai cơ thể đẫm máu như vẽ lên bầu trời.
Bịch! Bịch!
Và cả hai lần lượt ngã ra đất. Trời đất lúc này lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn qua phía này.
Lúc này, mỗi người quan sát trận chiến đều không khỏi giật mình vì vết thương của cả hai tên quá nặng, máu me ướt đẫm người.
Có điều hồi lâu cả hai không hề đứng dậy, bọn họ chìm vào trạng thái hôn mê.
“Diệp Thành”, cuối cùng Sở Huyên cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó, cô đã tới bên Diệp Thành, thấy Diệp Thành không còn ra hình dạng con người nữa cô thật sự cảm thấy xót xa.
Sở Huyên ôm lấy Diệp Thành vào lòng, cô bay về Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.
Phía này, rất nhiều thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều tới bên cạnh Doãn Chí Bình đưa hắn đi trong tình trạng trọng thương và hôn mê.
Xung quanh vẫn còn chìm trong cảnh chiến đấu sục sôi.
“Các vị, kịch hay đã hết rồi”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng quay người về Hằng Nhạc Tông, một hàng các trưởng lão và đệ tử cũng lần lượt theo về.
“Đúng là một trận chiến đặc sắc”, không biết mất bao lâu mới có người tấm tắc lên tiếng.
“Đệ tử chân truyền đệ nhất và kí chủ của Hằng Nhạc Tông, cũng may bọn họ không hợp nhau, nếu như đồng tâm hiệp lực thì không quá trăm năm, Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ có thể thống nhất Nam Sở”, có người lên tiếng khiến những người khác chìm trong suy tư.
Đúng vậy, khả năng thiên bẩm nghịch thiên của Diệp Thành thì khỏi phải bàn, kí chủ Doãn Chí Bình với độ hoà hợp chín phần, khả năng chiến đấu không hề thấp hơn Diệp Thành, cả hai người không quá trăm năm sẽ là kẻ mạnh cái thế hiếm có của Đại Sở, nếu bọn họ hợp sức thì thử hỏi còn ai chống lại nổi.
Chỉ có hai người bọn họ là không biết mình đã khiến các thế lực tứ phương cảm thấy vui mừng, cái gọi là một núi không thể có hai hổ chính là ý này.
“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ, mau về bẩm báo”, không lâu sau đó liền có người lên tiếng.
“Chuyến này đi đúng là không uổng công, Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh chính là người của Hằng Nhạc Tông, tin nóng hổi, tin nóng hổi”.
“Xem ra phải xem lại mối quan hệ với Hằng Nhạc Tông rồi”, có người khi rời đi thầm toan tính, bọn họ không phải là kẻ ngốc, việc có thể nghĩ tới đương nhiên sẽ nghĩ chu toàn, cục diện của Nam Sở sau này có lẽ thay đổi rồi.
Và rồi đám người chúm chụm tứ phương bắt đầu tản đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Cơ Tuyết Băng giả trang thành nam đứng đó thẫn thờ nhìn Hằng Nhạc Tông, cô rất muốn vào trong xem nhưng vì hoàn cảnh hiện tại không thể cho phép cô làm việc dại dột như vậy, có lẽ nếu vào trong sẽ không thể ra ngoài được nữa.
“Diệp Thành, hi vọng chúng ta sẽ không gặp nhau trên chiến trường nữa”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ, cô khẽ xoay người, bóng dáng cô quạnh, thần sắc có phần phức tạp, khoé miệng cô cũng mang theo nụ cười giễu cợt.
Mặc dù trận đại chiến đã hạ màn nhưng việc này vẫn chưa dừng tại đó, nó như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Nam Sở và từ Nam Sở được đồn thổi khắp Bắc Sở, tứ phương của Đại Sở lại một lần nữa dậy sóng.
“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ, sao có thể?”, trong đại điện của Chính Dương Tông, sau khi nghe tin tức này, sắc mặt Thành Côn khó coi thấy rõ, còn Ngô Trường Thanh ở bên cũng không biết phải hình dung khuôn mặt ông ta ra sao, ông ta đúng là một bước đi vạn dặm sai, mọi chuyện mà Diệp Thành làm hết lần này tới lần khác chạm vào giới hạn của bọn họ và khiến bọn họ luôn phải ngỡ ngàng.
“Không ngờ đã bại lộ thân phận nhanh như vậy”, Gia Cát Vũ ở Vạn Hoa Cốc cầm vò rượu chép miệng nói.
“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra mà”, Bích Du ở bên cười thản nhiên.
“Ngọc Nhi, có phải con đã biết từ trước rồi không?”, ở nhà Thượng Quan tại Đông Nhạc, mấy người phía Thượng Quan Vân Sơn lần lượt nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi, vì bọn họ nhớ rõ ràng khi diễn ra đại hội đấu đan, Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi cùng bàn với Diệp Thành.
“Sau này con mới biết”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười trừ.
“Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành?”, phản ứng của Đan Thành cũng không khác hơn những nơi khác là bao.
“Đúng là không ngờ tới”, Đan Thần trưởng lão day trán: “Chẳng trách mà tới Hạo Thiên thế gia không thể tìm ra được Hạo Thiên Trần Dạ, mình vẫn có linh cảm hắn ở Hằng Nhạc Tông, Từ Phúc lão tiện nhân, làm chúng ta phải khổ công”.
“Nói vậy thì con có thể tới Hằng Nhạc Tông tìm Trần Dạ ca ca rồi, ồ, không đúng, có lẽ là Diệp Thành ca ca”, Lạc Hi ở bên tươi cười, cô bé vẫn đơn thuần và ngây thơ như một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!