Chương 380: Thái Hư Long Cấm
Phụt! Phụt! Phụt!
Bên trên khoảng không, máu tươi không ngừng rớt xuống.
Doãn Chí Bình liên tục bị thương, toàn thân bê bết máu, khả năng phục hồi đáng sợ cũng không theo kịp tốc độ bị thương.
So với hắn ta, Diệp Thành đỡ hơn đôi chút, chủ yếu là vì có ba đạo thân chắn thương cho hắn, hơn nữa với sự phối hợp của ba trận pháp, hắn có một hai giây để thở lấy hơi.
Mà Doãn Chí Bình thì khác, hắn ta không có thời gian để thở, bởi vì ba đạo thân của Diệp Thành không cho hắn cơ hội, cứ liên tục tung đại chiêu, đánh cho hắn luống cuống tay chân.
“Bốn đánh một, tiểu tử ngươi biết nhiều đấy!”, trong Thần Hải, giọng nói cảm thán của Thái Hư Cổ Long vang lên.
Diệp Thành không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của mình, vì hắn cảm nhận được thời hạn của đạo thân sắp hết, một khi hết thời gian, chúng sẽ biến mất.
“Trước khi biến mất hãy sử dụng đại chiêu đi”, tâm ý tương thông, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh lập tức sát phạt tới.
Bát Hoang Trảm!
Đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bước lên tung ra một trảm bá đạo, sau khi bị Doãn Chí Bình chặn lại, hắn trở mình rồi tung ra Bát Hoang Quyền, tiếp theo là Hàng Long, Vạn Kiếm Triều Tông, Lục Mạch Thần Thông, Cuồng Long Thiên Nộ, Thái Cực Diễn Thiên, Âm Dương Vô Cực, những chiêu này được hắn lần lượt sử dụng.
A!
Doãn Chí Bình gầm thét, vung kiếm lên chém đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh biến thành một làn khói xanh.
Một đạo thân đã tiêu tán, Diệp Thành và trận pháp của Tiên Hoả Đạo Thân, Thiên Lôi Đạo Thân chỉ có thể hợp thành Tam Thanh Phục Ma Trận và trận pháp Âm Dương Vô Cực.
Nhưng dù vậy cũng khiến cho Doãn Chí Bình cực kỳ chật vật, khí thế của hắn ta đã giảm xuống rất nhiều, chủ yếu là tâm cảnh của hắn đã trở nên cáu kỉnh, mất bình tĩnh.
Bát Hoang Trảm!
Diệp Thành ở bên này vung Bá Long Đao lên, từ trên cao nhảy xuống, một trảm rung chuyển đất trời, đao mang màu vàng kim dài năm trượng cực kỳ chói mắt.
Bây giờ họ đang sử dụng Tam Thanh Phục Ma Trận, mà hắn chính là nhân trận, Tiên Hoả Đạo Thân là thiên trận, Thiên Lôi Đạo Thân là địa trận.
Vậy nên có thể nói Diệp Thành, thiên trận Tiên Hoả Đạo Thân và địa trận Thiên Lôi Đạo Thân đều là chủ công, nhân trận dẫn ra thế thiên trận, ngưng tụ sức mạnh của địa trận, hợp thành thế trận chủ công của Tam Thanh Phục Ma Trận, đòn tấn công của Diệp Thành cũng nhờ sự liên kết sức mạnh của thiên trận và địa trận mà trở nên mạnh hơn.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm lập tức vang lên, thanh đao của Diệp Thành chém cho Doãn Chí Bình phải quỳ xuống, hắn ta phụt ra một ngụm máu tươi.
A…
Khí huyết trong người Doãn Chí Bình cuộn trào, hắn đứng lên đẩy lùi Diệp Thành.
Phong Thần Quyết!
Tiên Hoả Đạo Thân lao tới như một cơn gió, một kiếm đâm xuyên người Doãn Chí Bình.
Cút!
Doãn Chí Bình tức giận gào lên, một chưởng đánh cho Tiên Hoả Đạo Thân liên tục lùi lại, nhưng đòn công kích của Thiên Lôi Đạo Thân từ phía sau hắn ta cũng đã tới, vẫn là đại chiêu đơn công Phong Thần Quyết, một kiếm đâm xuyên từ sau ra trước ngực hắn ta.
A!
Doãn Chí Bình gầm lên, sức mạnh long hồn trong cơ thể tụ lại, đánh mạnh về phía Thiên Lôi Đạo Thân.
Không vội! Vẫn còn!
Diệp Thành và hai đạo thân đặt kiếm trước mặt, sử dụng Thần Thông Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật.
Ù! Ù! Ù!
Ngay lập tức ba đạo phù văn xếp thành hình trận đồ bát quái hiện ra, tấn công Doãn Chí Bình từ ba hướng khác nhau.
Phụt!
Doãn Chí Bình liên tục trúng chiêu, áo giáp Thái Hư trên người đã nứt ra.
“Đừng lãng phí thời gian nữa”, đột nhiên trong đầu Doãn Chí Bình vang lên giọng nói lạnh lùng của kí hồn Thái Hư Cổ Long.
“Vậy cho ta mượn sức mạnh đi”, vẻ mặt Doãn Chí Bình vặn vẹo, đáng sợ như ác ma.
Bát Hoang Quyền!
Hàng Long!
Thái Cực Diễn Thiên!
Bên này, Diệp Thành và hai đạo thân đã sát phạt tấn công.
Gầm!
Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm khủng khiếp vang lên, sức mạnh của Doãn Chí Bình lại tăng vọt, sức mạnh của tộc Thái Hư Cổ Long dâng trào trong người hắn, quét sạch đòn tấn công của phía Diệp Thành.
Bốp! Sau tiếng vỗ tay, Doãn Chí Bình chắp hai tay lại, mà phù văn hình rồng nơi đầu mày hắn cũng bùng phát ra ánh sáng ngay lập tức.
Thái Hư Long Cấm!
Doãn Chí Bình hô lên khiến cả đất trời đều rung chuyển.
Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Sau đó từng trụ tia sáng hình rồng từ trên trời giáng xuống, xuyên qua khoảng không đại địa, trên mỗi long trụ đều được chạm khắc hình rồng, long khí quẩn quanh khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Chín cây long trụ được nối với nhau bằng xích sắt phù văn, chúng tụ lại thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt Diệp Thành vào trong, mà phía trên còn có long ấn to lớn đè lên đầu hắn.
Phụt! Phụt!
Thoáng chốc, Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân bị ép trở lại hình dáng cũ, lần lượt trở về vùng Đan Hải của Diệp Thành.
Mà lúc này Diệp Thành đã không thể cử động, hắn bị áp lực cực nặng từ trên trời đè xuống khiến hai chân khom lại.
Hơn nữa trong chiếc lồng này còn có một luồng sức mạnh kỳ dị đang chuyển động, nó làm tan tinh khí của hắn, trong vòng chưa đến năm giây, khí thế của hắn đột ngột giảm xuống.
Mở ra cho ta!
Diệp Thành gầm lên trong lòng nhưng không thành công, sức mạnh ngưng tụ không phá được xiềng xích.
“Đây là Thái Hư Long Cấm”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang vọng trong Thần Hải của hắn: “Đây là bí pháp phong ấn tối thượng của tộc Thái Hư Cổ Long ta, một khi trúng chiêu, trừ khi tu vi và sức chiến đấu cao hơn đối phương, nếu không gần như không có hy vọng phá được phong ấn. Ta cũng không ngờ Thái Hư Cổ Long kia lại dạy bí pháp này cho kí chủ”.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thành khó coi đến cực điểm.
Keng!
Ở hư không đối diện, Doãn Chí Bình đã cầm sát kiếm trong tay, từng bước đi tới, nụ cười của hắn ta đáng sợ, thậm chí còn có chút tàn nhẫn, khuôn mặt nhơ nhuốc máu dữ tợn dị thường, giống như ác ma.
“Thắng bại đã được phân rõ”, người xem từ bốn phía trầm ngâm.
“Với tình trạng hiện tại của huynh ấy rất phó có thể đột phá phong ấn”, Cơ Tuyết Băng nhíu mày, bàn tay không khỏi siết chặt, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo lắng: “Còn mạnh hơn cả ba loại cấm pháp phong ấn của mình”.
“Sư huynh, can thiệp đi!”, thấy Diệp Thành hoàn toàn bị áp chế, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Khi cần thiết ta sẽ ra tay”, Dương Đỉnh Thiên khẽ gật đầu.
“Giờ thì con biết ai mới là người có tư cách làm Thánh tử Hằng Nhạc rồi chứ?”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, một giọng nói hư ảo vang lên trong đầu ông.
Nghe vậy, Dương Đỉnh Thiên nhìn về nơi sâu thẳm ở Hằng Nhạc Tông, dường như có thể nhìn Thông Huyền Chân Nhân đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn qua rất nhiều đỉnh núi: “Sư tôn, Thánh tử không phải lấy ai mạnh ai yếu để quyết định”.
“Đến giờ con vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình sao?”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng.
“Con không nghĩ là mình sai”, Dương Đỉnh Thiên nhẹ giọng đáp: “Cho dù không có Diệp Thành, con cũng không cho rằng Doãn Chí Bình là ứng cử viên sáng giá nhất, hắn không có sự kiên quyết, tầm nhìn và tấm lòng thương yêu để làm chưởng giáo đời tiếp theo”.
“U mê không chịu tỉnh ngộ”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!